Kagamikuro

Nhất nhập hủ môn thâm tự hải! Tòng thử thuần khiết thị lộ nhân! Địa chấn tiên võng, nhất phái tây sơn thiên cổ thụ! Môn triêu tấn giang! Tam hà hợp thủy vạn niên công!


Bình luận về bài viết này

Wo de shi jie- Thế giới của tôi- Pinyin

Tiānshǐ tā duòluò xià tiānjiè
zhǐ yòngle yī shùnjiān
jiànglín zhè shìjiè
shìrén dōu bèi zuì’è yāoxié
jiù zìshēng miè huīhuòzhe yīqiè
wǒ shòu gòu zhè shídài
rénhuò tiānzāi de shānghài
wǒ shòu gòu zhè shídài
qīzhà hǒngpiàn de bàihuài
wǒ shòu gòu zhè shídài
xìnyǎng huāng wú ér wúnài
shàngdì chuàngzào shìjiè
bùshì yòng lái huǐmiè
wǒ zhǐyào wǒ de shìjiè
wǒ de shìjiè hēi’àn zhī zhōng de guāngmáng
cì wǒ wúxiàn de lìliàng
shì nǐ gěi wǒ de xìnyǎng
wǒ de shìjiè zhǐyǐn wǒ zhǎodào fāngxiàng
jiù xiàng zhāng kāi de chìbǎng
fēi wǎng yǒnghéng de tiāntáng
baby never give it up
eeeeeee baby never give it up
eeeeeee
baby never give it up

wǒ táitóu yǎngwàng nǐ shuāngyǎn
shí jià de shèmiǎn shì ài de zhùjiě
wǒ shòu gòu zhè shídài
rénhuò tiānzāi de shānghài
wǒ shòu gòu zhè shídài
qīzhà hǒngpiàn de bàihuài
wǒ shòu gòu zhè shídài
xìnyǎng huāng wú ér wúnài
shàngdì chuàngzào shìjiè
bùshì yòng lái huǐmiè
wǒ zhǐyào wǒ de shìjiè
wǒ de shìjiè hēi’àn zhī zhōng de guāngmáng
cì wǒ wúxiàn de lìliàng
shì nǐ gěi wǒ de xìnyǎng
wǒ de shìjiè zhǐyǐn wǒ zhǎodào fāngxiàng
jiù xiàng zhāng kāi de chìbǎng
fēi wǎng yǒnghéng de tiāntáng
baby never give it up
eeeeeee baby never give it up
eeeeeee
baby never give it up
wǒ de shìjiè
hēi’àn zhī zhōng de guāngmáng
cì wǒ wúxiàn de lìliàng
shì nǐ gěi wǒ de xìnyǎng
wǒ de shìjiè
zhǐyǐn wǒ zhǎodào fāngxiàng
zhújiàn dǎkāi de chìbǎng
zhǎodào yǒnghéng de tiāntáng
baby never give it up
eeeeeee
baby never give it up


2 bình luận

ĐPBB chi duy nhất đông phương- Chương 13

Chương 13: Tịch dương cũng thẹn thùng…

“Tham kiến giáo chủ!” Dù sao cũng là người hầu bên người Đông Phương Bất Bại, cảnh tượng như vậy chỉ sợ là nhìn quen lắm rồi, thấy giáo chủ trở về lập tức liền quỳ rạp xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, thân thể run rẩy không thôi, bọn họ biết, Đông Phương giáo chủ cảm xúc hiện giờ chỉ sợ là dùng từ phẫn nộ cũng không biểu đạt, bọn họ cũng không thể tại thời điểm mấu chốt làm ra sự cố trở thành bia ngắm giết một người răn trăm người, dù sao vừa rồi hẳn là không đủ để bình ổn lửa giận giáo chủ đại nhân.

Đông Phương Bất Bại không để ý tới những người này, trực tiếp phi thân đến trước mặt Đông Phương Tề, cẩn thận đánh giá, thoạt nhìn cũng không có thụ thương, mới buông tâm, trong lòng phẫn nộ lại càng sâu, vừa rồi y trở về thì nghe thấy nô tỳ đáng chết khẩu xuất cuồng ngôn, nguyên bản muốn ra tay, chỉ thấy Đông Phương Tề đã có động tác, y nghe Đông Phương Tề nói, trong lòng dễ chịu, nhưng vẫn không thể tha thứ nữ tì ngôn hành, xem ra những người này hoàn toàn không coi mệnh lệnh của y ra gì, lá mặt lá trái ngược lại là rất hăng hái! Thế nào cũng không nghĩ tới thế nhưng có người có can đảm dám đối với Đông Phương Tề vô lễ như thế, chỉ là nhìn đến biểu hiện của Đông Phương Tề, Đông Phương Bất Bại cũng biết chính mình không cần lo lắng, hắn võ công cao cường, nhất định sẽ không để người khi dễ, nhưng mà kể cả như thế, y sao có thể mặc kệ người khác đối với Đông Phương Tề bất kính?! Mới vừa rồi Đông Phương Tề tha mạng cho nữ tì sau đó y trực tiếp ra tay, đến bây giờ y cũng không nhớ kỹ tên của đứa nô tỳ thấp kém này.

“Xem ra Nhật Nguyệt thần giáo cần một lần triệt để chỉnh đốn.” Đông Phương Bất Bại híp lại hai mắt, biểu tình lạnh lùng khiến Đồng Bách Hùng đứng bên cạnh đều lâm vào rung động, lần trước nhìn thấy Đông Phương Bất Bại có biểu tình thế này là thời điểm y muốn giam cầm Nhậm Ngã Hành, khi đó Nhậm Ngã Hành đã trở nên cực kỳ điên cuồng, Nhật Nguyệt thần giáo cao thấp đều nơm nớp lo sợ. sợ phát sinh một điểm nhỏ đều có thể vứt bỏ tính mạng, huống chi là Đông Phương Bất Bại bị Nhậm Ngã Hành từ đầu tới đuôi hoài nghi, vậy mà Đông Phương Bất Bại như cũ không thể đối Nhậm Ngã Hành hạ sát thủ, đây chính là nguyên nhân Đồng Bách Hùng nguyện ý trung thành đi theo Đông Phương Bất Bại.

“Xem ra bổn tọa đối với các ngươi quá mức nhân từ.” Đông Phương Bất Bại đi đến trước mặt nữ tỳ đã gần chết, từ trên cao nhìn xuống, sát ý tỏa ra bốn phía, người chung quanh đều run rẩy, cắn chặt răng không dám lên tiếng, đã lâu không có trải qua giáo chủ tức giận, lâu đến mức bọn họ đã muốn quên cái gì là sợ hãi, quên Nhật Nguyệt thần giáo mệnh lệnh giáo chủ là chí cao vô thượng, quên tính mang của tính mạng hoàn toàn không được giáo chủ đặt vào mắt.

Vung ống tay áo hồng sắc rộng rãi lên, trong nháy mắt dày đặc liên hoa châm toàn bộ bắn về phía thân thể của nữ tỳ đã muốn mất đi sinh mệnh, trong lúc nhất thời, thi thể trở nên hoàn toàn thay đổi, toàn thân không có chỗ nào không bị máu tươi bao trùm.

“Đồng đường chủ!” Đông Phương Bất Bại xoay người, sắc bén nhìn về phía Đồng Bách Hùng còn có chút hơi hơi sững sờ,

“Giáo chủ!” Đồng Bách Hùng lập tức hoàn hồn, ôm quyền cúi đầu cung kính vấn an giáo chủ,

“Đem khối thi thể này ném tới đất hoang cho chó ăn, mang theo tất cả người nơi này đi xem, không cho phép bất cứ người nào dời đi tầm mắt, nếu có ai phản kháng, giết không cần hỏi.” Đông Phương Bất Bại lạnh giọng phân phó, “Các ngươi nghe cho ta, từ bây giờ, nếu còn có ai dám trái lại mệnh lệnh của bổn tọa, bổn tọa tuyệt đối sẽ làm người nọ sống không bằng chết!”

Trừng phạt thế này vẫn là lần đầu tiên, nhưng Đồng Bách Hùng lại hưng phấn dị thường, hắn thích nhất chính là loại sự tình này, cuộc đời thích nhất chính là kích thích, tra tấn người là sở trường của hắn, tuy rằng sở trường giết người như vậy, đương nhiên, hắn thần kinh thô, nghĩ không ra phương pháp trừng phạt tinh diệu như vậy, cho nên cơ hội như vậy thật sự không nhiều lắm.

“Tất cả mọi người đứng lêncho ta, ngươi, còn có ngươi, dùng quần áo của các ngươi lau sạch sẽ cho ta, khiêng nàng ta lên, đi theo ta!” Đồng Bách Hùng cho dù có Đông Phương Bất Bại ở đây cũng sẽ không có bất cứ che dấu, vẫn biểu hiện dị thường bừa bãi thô bỉ, nhưng hắn như vậy lại vừa vặn khiến Đông Phương Bất Bại yên tâm.

Đợi mọi người đi hết, Đông Phương Bất Bại lúc này mới có chút quẫn bách đứng ở tại chỗ, trong viện một mảnh im lặng, xung quanh mọi người đều đi hết, cánh cửa sơn đỏ vẫn đang lẳng lặng mở ra, gió nhẹ thổi lay động rèm cửa cùng với đèn lồng bên mái hiên nhẹ nhàng đung đưa, Đông Phương Tề trong ánh mắt mang theo tiếu ý tựa vào cây cột trên hành lang, khoanh tay, khóe miệng khẽ nhếch nhìn Đông Phương Bất Bại quẫn bách đứng đó, cũng không mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh, Đông Phương Bất Bại tức giận mặc dù một phần do hắn bị vũ nhục, chỉ sợ càng nhiều là Đông Phương Bất Bại bất mãn mệnh lệnh chính mình bị nhân bằng mặt không bằng lòng đi, dù sao lấy Đông Phương Bất Bại khả nghi tính tình, đại khái hiện tại sớm đã nghĩ tới trước kia mệnh lệnh của y có hay không cũng là bị thủ hạ như vậy ngầm không tuân thủ, thế nên mới giết gà dọa khỉ. Mặc dù vậy, nhưng Đông Phương Tề lại không có bất kỳ bất mãn, hắn cũng không phải là người bình thường, hắn cũng không cần người yêu đối hắn toàn quyền trân trọng, huống chi hắn mới cùng Đông Phương Bất Bại nhận thức vài ngày a! Nếu Đông Phương Bất Bại hoàn toàn đối với hắn yên tâm, đó mới khiến hắn xem thường y đi!

“Là ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm, ngươi…… Đừng nóng giận.” Đông Phương Bất Bại gặp Đông Phương Tề không nói một lời, có chút lo lắng Đông Phương Tề tức giận, nhất thời có chút bất an, y cảm xúc hiện tại biến hóa rất lớn, y cũng phát hiện , dù sao cho tới bây giờ y còn không có trải qua cảm giác có luyến nhân (người yêu), y luôn có cảm giác mình có thể xử lý không tốt, sợ rằng chỉ một điểm cũng sẽ khiến đối phương có cảm giác mất hứng.

Đông Phương Tề khóe miệng càng cong lên, nhưng vẫn không mở miệng, chỉ là thản nhiên nhìn Đông Phương Bất Bại, hơi hơi nhíu mày,

Đông Phương Bất Bại ngây ngẩn, ánh mắt thế nhưng xuất hiện một tia ủy khuất, mím môi, bước về phía Đông Phương Tề, nhanh chóng dừng lại trước mặt hắn, cẩn thận đưa tay giữ chặt tay Đông Phương Tề, dường như lén lén lút lút ngẩng đầu nhìn biểu tình Đông Phương Tề, không thấy bất kỳ phản cảm hay kích động phản kháng, mới yên tâm kéo lấy hai tay Đông Phương Tề vòng qua eo của mình, sau đó đưa tay tháo xuống diện sa (khăn che mặt) màu đen, ôm lấy eo Đông Phương Tề, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Đông Phương Tề, “Ta về sau sẽ chú ý, sẽ không làm cho bọn họ nói lời nhục nhã ngươi nữa.”

Đông Phương Tề ngược lại là không tỏ vẻ gì, tay đều đã đặt lên rồi, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ăn đậu hủ, cũng phối hợp động tác của Đông Phương Bất Bại ôm chặt y, vẫn nhẫn nại không mở miệng, đối với Đông Phương Bất Bại chủ động tới gần cũng không tỏ vẻ phản kháng cũng không tỏ vẻ nhận, phảng phất giống như hết thảy đều không thèm để ý, lại khiến Đông Phương Bất Bại trong lòng càng thêm không yên.

“Phu quân…… Ngươi đừng giận ta được không.” Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu cùng
Đông Phương Tề đối mạt, chăm chú nhìn Đông Phương Tề, trong ánh mắt thế nhưng mang theo thỉnh cầu,

“Phu quân, ta đã trừng phạt nàng , nếu ngươi cảm thấy không đủ, ta sẽ đem này đám người xem náo nhiệt giao cho ngươi xử lý được không?”

Đông Phương Tề thở dài, tiếp tục bảo trì im lặng là vàng hoàn mỹ phẩm chất, phát huy truyền thống quang vinh địch đụng ta bất động, tay vẫn chặt chẽ ôm Đông Phương Bất Bại, nhíu nhíu lông mày, trong ánh mắt chợt lóe một tia trêu tức cùng bất đắc dĩ, khóe miệng tiếu ý cũng là che dấu không ngừng.

Đông Phương Bất Bại vừa thấy Đông Phương Tề thần sắc, nghi hoặc một lát, lập tức nhớ tới cái gì, nhất thời trên mặt một mảnh đỏ bừng, phảng phất tịch dương dĩ nhiên chiếu đến trên mặt y, đáng tiếc hiện tại trừ bỏ chiếc đèn lồng tận tuy nhàn nhạt chiếu sáng bên ngoài, tịch dương đã sớm thẹn thùng chui vào lòng đất đi, dù có tại chỉ sợ cũng không thể giúp Đông Phương Bất Bại giải quyết vấn đề này, dù sao Đông Phương Bất Bại trên mặt hồng sắc đã muốn so với tịch dương còn thêm hồng nửa phần.

Chú ý tới Đông Phương Bất Bại ánh mắt né tránh mang theo thẹn thùng tản ra sóng nước dập dềnh, Đông Phương Tề biết bảo bối đã muốn hiểu được, vì thế trêu tức càng lợi hại hơn, nháy mắt một cái, sau đó vẫn không nhúc nhích nhìn Đông Phương Bất Bại động tác, dù chi tiết nhỏ nhất cũng không muốn buông tha, lẳng lặng chờ đợi Đông Phương Bất Bại đem trừng phạt của y làm tốt, rồi mới quyết định xem muốn hay không tha thứ y.

Tim đập lợi hại, Đông Phương Bất Bại lần đầu phát hiện chính mình thế nhưng có thể ở dưới loại tình huống này sản sinh một điểm ngot ngào, nhưng, vừa mới định ra trừng phạt liền muốn thực tiễn, thật sự là…… Như vậy rất…… Nhưng mà, trộm ngắm liếc vẻ mặt Đông Phương Tề, phát hiện chính mình nếu không làm, chỉ sợ vĩnh viễn đều không chiếm được tha thứ, này không thể được, cúi đầu nghĩ nghĩ, kiên định niềm tin, khẽ cắn môi, mạnh mẽ nhắm mắt lại, trực tiếp hôn lên môi Đông Phương Tề, vụng về học tập động tác trước đấy của Đông Phương Tề, ma sát, nhưng là như thế nào cũng không dám đem đầu lưỡi vươn ra……

Hôn nửa ngày cũng không thấy Đông Phương Tề có phản ứng gì, Đông Phương Bất Bại cẩn thận mở to mắt, liền chống lại ánh mắt tràn đầy thâm trầm của Đông Phương Tề, lập tức giật mình nhắm lại, kế tiếp, liền cảm giác được Đông Phương Tề cường thế đoạt lấy nhận thức của y, khiến thần trí y chậm rãi mơ hồ, chỉ có thể rên rỉ, phảng phất tiến nhập một không gian tràn đầy sương mù màu trắng, xung quanh có vô số thứ gì đó chậm rãi bò lên trên người y, tràn đầy cảm giác tê dại, khiến y hết sức thoải mái.

“A…… Phu, quân……” Đông Phương Bất Bại tại môi răng gắn bó chi gian rên rỉ ra tiếng, đầy mặt xuân sắc, mĩ sắc khôn cùng, gương mặt tinh xảo càng hiện ra mị thái.
Đông Phương Tề cười khẽ ra tiếng, thân mật cọ cọ gò má Đông Phương Bất Bại, “Ngươi cuối cùng cũng thông mình một chút, loại trừng phạt này, xem ra cần phải tiếp tục kéo dài. Lần sau còn dám quên, ta khiến cho ngươi một tuần đều không ra được khỏi phòng.”

Thanh âm mang theo tiếu ý khiến cho Đông Phương Bất Bại đang tựa vào gò má Đông Phương Tề khuôn mặt càng đỏ, vội vàng đem chính mình chôn vào bả vai Đông Phương Tề, đôi tay không biết từ lúc nào chạy đến trên cổ Đông Phương Tề càng ôm chặt, mặc cho Đông Phương Tề ha ha cười, chính là không chịu ngẩng đầu lên.