Chương này thật là dài đột xuất nha, T~T
Chương 6: Trước khi xác định cảm tình…
Đông Phương Tề một điểm đều không hoài nghi hiện tại Đông Phương Bất Bại đối với mình khẳng định tâm còn nghi ngờ, thế nhưng thời gian dài làm sát thủ hắn nên độ mẫn cảm đối với hơi thở cùng với năng lực chạy trốn đều cường đại như nhau, mới vừa rồi tuy rằng Đông Phương Bất Bại đưa lưng về phía mình, nhưng bóng lưng kia, khí tức kia tuyệt đối là đang ở trong trạng thái mờ mịt, còn nam nhân bên cạnh biểu tình có chút vặn vẹo, ánh mắt càng là chán ghét, hai tay thong thả vòng qua Đông Phương Bất Bại, điều này làm cho Đông Phương Tề nhất thời cảm thấy tức giận bốc lên, hỏi thiên hạ này còn có ai can đảm có thái độ như thế đối với Đông Phương Bất Bại? Ngoại trừ cái tên Dương Liên Đình ghê tởm kia khiến người ta người hận không thể thiên đao vạn quả ra, chỉ sợ không còn có người thứ hai tồn tại, đây là Đông Phương Tề đồng thời cũng muốn dò xét thử xem tâm tư Đông Phương Bất Bại đối với Dương Liên Đình đã sâu đến trình độ nào, một mặt cười lạnh muốn cho Dương Liên Đình cư nhiên ôm loại tâm tư này mà phải trả giá thật lớn, trực tiếp sử dụng nội lực ném ra hòn đá, hòn đá còn lại là trực tiếp nhặt trên mặt đất.
Bên cạnh Dương Liên Đình vẫn đang ôm cánh tay kêu rên, gào nửa ngày mới phát hiện Đông Phương Bất Bại thế nhưng không có phản ứng, không khỏi ngừng gào thét, ngược lại liều mạng bò đến dưới chân Đông Phương Bất Bại, ôm bắp chân y,“Đông Phương huynh, ngươi không cần kích động, không cần vì ta mà tổn thương hòa khí, có thể chỉ là hiểu lầm thôi.” Dương Liên Đình hoàn toàn là một bao cỏ (ngu ngốc), ở trong lòng gã, xuất hiện ở xung quanh giáo chủ nhất định là thân tín của Đông Phương Bất Bại, bình thường gã ta dáng vẻ chỉ cao khí ngang (chỉ cao khí ngang: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý) đã đắc tội không ít người, cho nên hắn nhận định là có người trả thù, bèn tính toán đang lúc Đông Phương Bất Bại ở đây thượng nhãn dược (thượng nhãn dược: mách lẻo, đâm chọc sau lưng), tất yếu phải diệt trừ người dám cả gan thương tổn mình.
Đông Phương Bất Bại hơi hơi nhíu mày, híp lại ánh mắt,“Người tới, mang Dương tổng quản đi xuống.” Vừa rồi y còn đang suy nghĩ phải như thế nào che giấu thân phận, như thế rất tốt, Dương Liên Đình không để ý trực tiếp mở miệng nói ra thân phận của y, tại Nhật Nguyệt thần giáo họ Đông Phương có mấy người? Huống chi tên ngu ngốc này thế nhưng trực tiếp xưng hô y là ‘Đông Phương huynh’?! Vì vậy, Đông Phương Bất Bại biểu tình lạnh đi , Dương Liên Đình này đã làm hỏng chuyện tốt của y!
Trong khoảng thời gian ngắn có chút không dám nhìn biểu tình của người ngoài cửa sổ kia, đối phương nội lực rất cao, không có khả năng không nghe được lời Dương Liên Đình nói, Đông Phương Bất Bại sắc mặt có chút trắng bệch, cúi đầu nhìn hai người hầu đang đỡ Dương Liên Đình ra ngoài, kết quả Dương Liên Đình dường như căn bản không hiểu ánh mắt đó, chú ý tới ngoài cửa sổ có người gã không nhận biết, tựa hồ phát hiện đây là một cơ hội để biểu hiện, vì thế gã liều mạng tránh thoát khỏi cánh tay to khỏe của nam phó (người làm), thất tha thất thểu chạy đến chỗ Đông Phương Bất Bại,“Đông Phương huynh cẩn thận, người này không phải là người của Nhật Nguyệt thần giáo ta! Chỉ sợ là thích khách.” Nói thật là đường hoàng, chẳng qua thân thể gã lại đang run run rẩy, một điểm cũng không trốn được Đông Phương Bất Bại đang đứng phía sau.
Đông Phương Tề ánh mắt khinh bỉ không chút nào che dấu nhìn lướt qua cái tên lớn lên vai u thịt bắp (nguyên gốc: ngưu cao mã đại), một chút cũng không hiểu được Đông Phương Bất Bại vì cái gì lại thích tên này! Đông Phương Bất Bại cùng gã quả thực là phung phí của trởi!
Đông Phương Bất Bại vốn là cũng không có chú ý, y vẫn đang do dự việc có muốn hay không giết chết Đông Phương Tề, dù sao đối phương có khả năng đã biết chuyện của y, nhưng lời nói của Dương Liên Đình khiến y nâng đầu lên liền thấy được ánh mắt khinh bỉ của Đông Phương Tề nhìn về phía Dương Liên Đình, quay đầu trở lại liền thấy được Dương Liên Đình đang trốn ở phía sau mình, nhất thời trong lòng chợt lóe một chút thất vọng cùng sát ý không hiểu vì sao,“Lẽ nào ta phải nói lần nữa? Mang Dương tổng quản đi xuống !” Lần này Đông Phương Bất Bại nét mặt càng lạnh hơn , ngay cả ngữ khí cũng trở nên âm trầm, nam phó lúc này cả người bỗng chúc run rẩy, vội vàng tiến lên dùng khí lực lớn nhất bắt lấy Dương Liên Đình, cũng không quản y giãy dụa, uy hiếp thế nào, một tiếng cũng không nghe lôi gã ra.
Tất cả mọi người đều đi ra, thực tự giác đóng cửa lại, trong ngoài chỉ còn hai người yên lặng không nói gì nhìn nhau,
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Đông Phương Bất Bại cuối cùng vẫn là mở miệng , trong tay vẫn đang nắm thật chặt liên hoa châm, Đông Phương Tề là người đầu tiên gọi y là phu nhân, cũng là người đầu tiên cùng y ở chung mà vẫn tùy ý tự nhiên, võ công cao cường, cử chỉ ưu nhã bình thản, tính cách lãnh khốc, mặt ngoài ôn hòa, y thưởng thức Đông Phương Tề, điểm ấy không thể nghi ngờ , y thậm chí mới vừa rồi còn đang suy tư về việc lấy thân phận nữ nhân cùng Đông Phương Tề ở chung, không nghĩ tới không đợi y bắt đầu mộng đẹp, mộng đẹp đã muốn bắt đầu tan vỡ… Y đã đoán được phản ứng của Đông Phương Tề, nếu quả thật là như vậy, thì dù cho cuối cùng đồng quy vu tận, y cũng muốn giết chết Đông Phương Tề, trong sinh mệnh của y, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Nếu y đã sinh ra loại tâm tư này, dù cho Đông Phương Tề có vô tội, cũng vu sự vô bổ (có làm gì thêm nữa cũng không mang lại ích lợi gì), Đông Phương Bất Bại y từ trước đến nay đều không phải là người tốt.
“Vừa rồi có một vị nhân huynh nói với ta Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ tìm ta có việc, liền dẫn ta đến đây…” Đông Phương Tề vẫn là như vậy xử sự không sợ hãi, thần thái bình tĩnh lạnh nhạt, ngữ khí vẫn bình thản, chậm rãi đi đến cửa sổ, khoảng cách chỗ hắn tới cửa sổ kỳ thật không xa.“Vừa rồi nghe có người nói bái kiến Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương giáo chủ, nếu ta đoán không sai, ngươi chính là vị giáo chủ tìm ta kia?” Nói đến cuối cùng, thanh âm Đông Phương Tề mang theo chút sung sướng, như thế giảm cho hắn không ít phiền phức, vốn hắn đã lập ra rất nhiều kế hoạch để lẻn vào Nhật Nguyệt thần giáo, kết quả còn chưa có thực thi, Đông Phương Bất Bại đã hành động trước, giữa bọn họ quả nhiên rất có duyên phận đi?!
Đông Phương Bất Bại tâm nhất thời trầm xuống, ánh mắt dĩ nhiên nhuộm chút tuyệt vọng, đột nhiên cười lạnh một cái, phất trường sam, ngồi lên chiếc ghế mây phía sau,“Nếu đã biết, cần gì hỏi lại?”
Đông Phương Tề thấy phản ứng của Đông Phương Bất Bại, trong lòng có chút thở dài, chú ý tới ánh mắt tuyệt vọng của đối phương, trong lòng thoáng đau, y là người trong tim Đông Phương Tề, cũng là người duy nhất đi vào sinh mạng tăm tối của Đông Phương Tề, vì cái gì phải sống khổ cực như thế? Như thế nào có thể !
“Thấy ta rất không cao hứng sao?” Đông Phương Tề ghé vào trên cửa sổ, hai tay khoát lên khung cửa bên cạnh, biểu tình có chút ủy khuất,
Y đối với phản ứng của Đông Phương Tề có chút kinh ngạc,“Ngươi…” Nhíu lại đôi mày lá liễu xinh đẹp, Đông Phương Bất Bại đột nhiên phát hiện chính mình không hiểu nam nhân đối diện này,“Ngươi muốn giết ta sao?” Mặc kệ thế nào, Đông Phương Bất Bại tự cho là biết được đáp án của Đông Phương Tề, nên đã hạ quyết tâm muốn giết chết Đông Phương Tề , bất quá trong lòng vẫn là có chút chua xót.
“Ta tại sao muốn giết ngươi?” Lúc này đến lượt Đông Phương Tề khó hiểu , bọn họ vì sao nói tới việc này?
“Ta là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương Bất Bại.” Đông Phương Bất Bại mặt lạnh phun ra tên của mình, nhưng lại mang theo sự run rẩy không muốn người biết, y biết trong thiên hạ có bao nhiêu người muốn giết y, y là giáo chủ tà giáo, là tà ác , cho nên chính phái tự cho là đúng đều tìm mọi cách diệt trừ y không phải sao…
“Ha ha, ta thật cao hứng.” Đông Phương Tề chống cửa sổ trực tiếp nhảy vào phòng Đông Phương Bất Bại, không để ý đến biểu tình đề phòng của y, nhìn xung quanh một lần,“Nơi này của ngươi cảm giác thực thoải mái, rất phù hợp với phẩm vị của ta.” Đông Phương Tề làm bộ gật gật đầu, hắn biết hiện tại Đông Phương Bất Bại cần cũng không phải an ủi, người đứng ở nơi cao nhất thực ra từ trước đến nay đều không cần an ủi, mà là bọn họ cần thấu hiểu, dù cho chỉ là một người cũng tốt, có người thấu hiểu, mới có động lực.
“Ngươi thật cao hứng?” Thiêu mi, Đông Phương Bất Bại hỏi lại, đối với nam nhân này vừa rồi không đếm xỉa đến hành vi của mình, thế nhưng một điểm phản cảm đều không có, chuyện này thật là không phù hợp với tính cách vốn có của y.
“Đúng vậy, ngươi xem, ngươi cũng họ Đông Phương, ta cũng họ Đông Phương, điều này chứng minh chúng ta vốn chính là người một nhà nha ~ ta vì cái gì mất hứng? Mất đi ký ức đến bây giờ, ngươi là người duy nhất mà ta thích.” Đông Phương Tề không thèm để ý nói lời ái muội, nói thật, hắn thấy lời này thật sự chưa tính là ái muội, vì nhiệm vụ, khiến hắn nói một vạn câu tâm tình hoàn toàn không lặp lại hắn đều nói ra được. Hơn nữa Đông Phương Bất Bại quả thật là người hắn thích không sai a… Thích là một từ bình thường đi, ít nhất đối với Đông Phương Tề mà nói thì đúng vậy.
Thích? Đông Phương Bất Bại tim mạnh mẽ nhảy dựng, sau đó bắt đầu đập không có quy luật, vận khí áp chế sự rung động trong lòng, hít sâu,“Ngươi… Thích ta?” Vẫn mang theo chút cảm xúc khổ sở.
Nghe được Đông Phương Bất Bại hỏi lại, Đông Phương Tề mới phát hiện lời nói của mình hình như có chút không ổn, nhưng mà chỉ do dự trong nháy mắt, dù sao ở trong thế giới Tiếu ngạo giang hồ, Đông Phương Bất Bại là nhân vật phụ không ai thương tiếc, cuối cùng thế nhưng vì một tên hèn nhát mà chết. Đối với Đông Phương Tề mà nói, ái nhân căn bản chính là thứ không cần thiết, hoàn toàn không quan trọng, nhưng mà hắn muốn quý trọng Đông Phương Bất Bại, một khi đã như vậy, thì sao mà không làm chứ?
Ngay sau đó, Đông Phương Tề liền hướng về phía Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, không giống với tối hôm qua tươi cười giả tạo, tuy rằng chỉ là cười nhạt, lại làm cho người mặt đỏ, sau đó y liền nghe được câu mà cả đời y đều không thể quên…“Đúng vậy, ta thích ngươi.”
“Ta… Là nam nhân.” Chật vật nghiêng đầu qua chỗ khác, Đông Phương Bất Bại nghĩ muốn thuyết phục chính mình không được tin những lời này, y không tin đến tận bây giờ Đông Phương Tề cũng không biết tối hôm qua hắn đã hiểu lầm giới tính của y. Đông Phương Bất Bại cũng không có chú ý tới, toàn bộ quá trình, y thậm chí một giây đều không nghĩ đến Dương Liên Đình.
“Ta biết.” Đông Phương Tề tiến đến gần Đông Phương Bất Bại, hắn hiển nhiên thấy được Đông Phương Bất Bại cầm trong tay liên hoa châm, nhưng hắn không sợ, nửa ngồi đưa tay nâng mặt Đông Phương Bất Bại, nở nụ cười,“Đứa ngốc, tối hôm qua ta đã biết, ngươi sẽ không cho rằng ta dễ bị lừa như vậy đi? Bất quá với ta mà nói, ngươi chính là ngươi, bất luận ngươi là nam nhân hay nữ nhân đều không quan trọng, nói thật từ khi ta mất đi ký ức tới nay, ta vẫn không dám cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc quá nhiều, ta tin ngươi cũng đã tra ra đi?” Đông Phương Tề một điểm cũng không để ý đem sự tình nói ra.
“Nhưng là ngươi không giống thế, ngươi đối với ta mà nói là khác biệt, thời điểm ngươi xuất hiện trong phòng ta, ta liền phát hiện điều đó, giống như… giống như từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã biết ngươi cũng không giống như là nữ nhân, nhưng ta lại cảm thấy ngươi mặc y phục này rất đẹp, hơn nữa ta xưng hô ngươi là phu nhân hoàn toàn là ngoài ý muốn, khi đó ta chỉ là không muốn gây chuyện, còn sau đó, chính là vì ta cảm thấy ngươi hoàn toàn có thể trở thành một phu nhân hoàn mỹ thật sự, nên mới xưng hô như vậy, ngươi sẽ không giận ta chứ?” Đông Phương Tề tỏ vẻ chính mình rất vô tội chớp mắt.
Đông Phương Bất Bại vốn là tại lúc Đông Phương Tề tiến lên cũng định xuất ra liên hoa châm, nhưng không biết sao, trong lòng y vẫn đang hy vọng Đông Phương Tề nói là thật sự, cho nên y mặc kệ , nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cùng ánh mắt mỉm cười hướng về phía mình, mang theo thanh âm nghiêm túc truyền đến lỗ tai y, y phát hiện hy vọng trong lòng vậy mà càng ngày càng mạnh mẽ… mạnh đến nỗi khiến y có chút sợ hãi.
“Vậy ngươi vì sao suốt đêm rời đi tiểu sơn thôn?” Trầm mặc nửa ngày, Đông Phương Bất Bại không có gạt tay Đông Phương Tề ra, mà mở miệng hỏi, y cảm giác được nơi bị tay Đông Phương Tề nắm lấy đang nóng lên, nếu lấy ra, Đông Phương Tề khẳng định có thể nhìn thấy điểm khác…
Nói đến đây, Đông Phương Tề biểu tình nghiêm túc, mang theo chút tức giận, nhìn đến Đông Phương Bất Bại trong lòng rùng mình, nhưng mà y giây tiếp theo đã bị bàn tay di động đến cái mũi của mình niết một cái làm cho rối loạn mạch suy nghĩ,“Còn dám nói đến cái này, ngày hôm qua ngươi trước khi đi thậm chí còn chưa cho ta cơ hội nói chuyện, nói đi là đi, ta đương nhiên phải đuổi theo a!” Nói rất là quang minh chính đại.
Trong lòng mềm nhũn, Đông Phương Bất Bại phát hiện mình hiện tại rất dễ dàng mềm lòng, ngẫm lại quả thật ngày hôm qua y đi gấp, quay đầu liền bay đi, Đông Phương Tề thực sự cũng không có cơ hội nói chuyện, Đông Phương Bất Bại lúc này đuối lý, bản lĩnh nghi thần nghi quỷ hiếm có lúc trở nên vô dụng, “Ta… Ngươi thật… Thích ta sao? Vì cái gì…” Nói đến ‘thích ta’, giọng nói đã nhỏ dần.
“Thích còn có nguyên nhân sao? Ta thích ngươi, ta có thể dùng chính sinh mệnh thề.” Đông Phương Tề buông ra bàn tay đang cầm lấy hai má của Đông Phương Bất Bại, nghiêm túc nhìn y, “Ta chỉ cần ngươi trả lời một câu, hoặc là đáp ứng ta chúng ta thử một lần, bồi dưỡng cảm tình, hoặc là cự tuyệt ta, ta ngay bây giờ sẽ rời đi, cũng cam đoan tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức của ngươi, đồng thời tuyệt đối sẽ không cùng ngươi đao kiếm tương hướng (đao kiếm tương hướng: đao kiếm không có mắt, vô tình), cũng sẽ không làm ra bất kỳ điều gì bất lợi cho ngươi, từ nay về sau chúng ta không bao giờ gặp. Nếu không tin, ngươi cũng có thể lựa chọn giết ta. Ta sẽ không có lời oán hận nào… Đứa ngốc, hảo hảo suy nghĩ một chút rồi trả lời ta được không?” Nói ra điều này, vì hắn nhìn ra Đông Phương Bất Bại lúc này đối với Dương Liên Đình chưa có say mê, thậm chí còn chưa kịp phát triển loại cảm giác mông lung này, cho nên Đông Phương Tề trực tiếp thúc ép Đông Phương Bất Bại làm ra lựa chọn, hắn tin tưởng Đông Phương Bất Bại nếu quyết định việc gì tuyệt đối sẽ không thay đổi, nếu không một khi cảm tình đã sâu đậm thì sẽ thực khó khăn.