Chương 3: Dạ thoại
Buổi chiều An Lập Quý trở về, quả nhiên xách theo cặp thỏ hoang. Triệu thị nghênh đón, tháo xuống gánh củi trên lưng hắn, nhìn con mồi trong tay An Lập Quý, lộ ra thần sắc vui mừng.
“Cha bọn nhỏ, hôm nay vận khí thật tốt, con thỏ này vừa lúc cấp cho bọn nhỏ bồi bổ, đặc biệt là Tử Tề.” Triệu thị mang củi đến phòng bếp, lại tiếp nhận con thỏ, tỉ mỉ tính toán.
“Ừ, lát nữa đưa đến thượng phòng, để nương làm cho các ngươi ăn.” An Lập Quý gãi gãi đầu, hàm hậu cười nói.
Triệu thị tươi cười phai nhạt, xoay người nói, “Cha bọn nhỏ, hôm nay vào núi cả một ngày còn chưa có ăn cơm đi, buổi chưa đã để lại cơm cho ông rồi. Quay người tiến vào bếp, bưng bát cháo ngô ra, bởi vì vẫn đốt lò, trong nồi có nước ấm, nên cháo vẫn còn nóng hầm hập.
An Lập Quý tiếp nhận bát, một hơi húp cháo xoàn xoạt vào bụng, ngay lập tức cảm thấy ấm áp lên.
“Cha, người đã về rồi!” An Tử Mẫn đã chạy tới, cắm đầu chui vào ngực An Lập Quý.
“Nhi tử ngoan!” An Lập Quý ôm lấy An Tử Mẫn, xoay xoay vài vòng. An Tử Mẫn bị chọc cho khanh khách cười không ngừng.
“Thỏ!” An Tử Mẫn kinh hỉ kêu to, “Ta có thịt thỏ ăn nha!” An Tử Mẫn tránh thoát bàn tay của cha hắn, chạy tới nhìn con thỏ.
“Một nửa ninh nhừ, một nửa kho tàu!” An Tử Mẫn lập tức sắp đặt. ”Để nói cho tỷ cùng ca biết!” Xoay người liền chạy.
An Lập Quý không kịp ngăn cản, thấy Triệu thị giận hắn liếc mắt một cái, vò đầu xấu hổ cười rộ lên.
“Cha, thực sự có thịt thỏ ăn à?” An Tử Cầm đỡ An Tử Tề đi ra .
“Đúng vậy, đều tại ở đây này, đợi lát nữa đưa đến thượng phòng, để nãi làm cho các con ăn!”
“Còn muốn đưa đi thượng phòng?” An Tử Mẫn không thể tin kêu to lên.
“Cha, thượng phòng cũng không thiếu thịt đâu, ngài vội vàng nịnh bợ như vậy, người ta còn chê ngươi thịt hôi đấy!” An Tử Tề lành lạnh mở miệng .
“Huống chi, đến tay nãi rồi, chúng ta còn có thể ăn được đến sao?”
“Làm sao có thể? Nãi ngươi không phải là người như vậy.” An Lập Quý vò đầu bứt tai.
“Cha, cha cũng biết, Tử Mẫn có bao nhiêu lâu không đụng qua thức ăn mặn, thịt của thượng phòng, chúng ta cùng nương chính là một chút cũng không được chạm, nãi tình nguyện đem thịt ném cho cẩu cũng không chịu cấp Tử Mẫn ăn, cha nhìn xem Tử Mẫn đều gầy thành cái dạng gì?”
“Ách…” An Lập Quý thấy An Tử Mẫn đôi mắt trông mong nhìn hắn, lại nhìn đến con lớn gầy yếu cùng với con gái lớn, nghĩ đến cha mẹ ở thượng phòng, cảm giác khó xử ập đến.
An Tử Tề vứt cho An Tử Mẫn một ánh mắt ra hiệu.
An Tử Mẫn hiểu ý, lập tức ôm lấy đùi cha hắn, “Cha! Tử Mẫn muốn ăn thịt, đưa đến thượng phòng sẽ không còn phần của chúng ta đâu!” Còn cố ý nghẹn ngào, trong lúc nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến đáng thương cực kỳ. ”Nãi chỉ thương yêu nhà đại bá thôi, làm gì có chỗ cho chúng ta nữa? Cha…” Tiếp tục lay động, “Năm mới chúng ta cũng chỉ có nước thịt, vẫn là đại ca ăn, tỷ con ngay cả chút vị thịt cũng chưa được nếm đến đâu!”
Không sai, An Tử Mẫn nói chính là lời nói thật.
An gia hiện giờ không có ở riêng, thức ăn đều do thượng phòng An lão thái thái Lý thị quản, An Lập Quý nông nhàn (thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa) đi làm công tiền công cũng phải nộp lên, mà ngay cả Triệu thị cũng đều phải thêu hoa để bù vào chi phí trong nhà, trừ bỏ một chút đồ cưới của Triệu thị, thậm chí ngay cả một văn tiền riêng cũng đều không có! Ngay cả nhi tử muốn ăn thịt, đều phải lên trên núi tìm dã vật! Hiện tại An Tử Tề sinh bệnh, một chút đồ cưới còn sót lại của Triệu thị đều cầm sạch sẽ, thật là một nghèo hai trắng.
An gia tam phòng ăn ít nhất, làm nhiều nhất, năm nay lễ mừng năm mới vậy mà ngay cả một miếng thịt cũng không có! Tổng bởi vì An gia mấy năm nay càng ngày càng nghèo,trưởng tử của đại phòng lại muốn đọc sách, chi phí sinh hoạt của cả nhà toàn bộ đều phải cấp cho đại phòng! Tam phòng chỉ có An Tử Mẫn cùng An Tử Tề hai cháu trai được cho chút nước luộc thịt An Tử Thư ăn còn dư lại, Triệu thị cùng An Tử Cầm ngay cả chút vị thịt cũng chưa được nếm!
Nhìn ánh mắt khát vọng của tiểu nhi tử, An Lập Quý giãy dụa trong lòng, nghĩ đến sắc mặt đại phòng, lại nhìn đến khuôn mặt của người nhà xanh xao vàng vọt, khẽ cắn môi, kiên định nói: “Được, dù sao cũng là ta ra ngoài tìm dã vật, có lẽ cha nương cũng sẽ không so đo! Đợi lát nữa Tú Nương nấu cho bọn nhỏ ăn!” Tú Nương là nhũ danh của Triệu thị.
“Cha, cha là tốt nhất!”
An Tử Mẫn đem cha của hắn kéo xuống, bẹp một ngụm hôn ở trên mặt. Triệu thị cũng một lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười.
An gia chỉ ăn điểm tâm cùng cơm trưa, Triệu thị liền mở khóa cửa tây sương phòng, mang theo con thỏ vào phòng bếp ở sân sau.
An lão gia tử lúc trước trốn binh tai tới đây, trong tay cũng có chút tiền . Mua đất xây phòng cưới vợ. An lão gia tử bàn tay to vung lên, xây một tòa đại trạch viên gạch xanh. Phía trên có ba gian lớn, đông tây sương phòng cũng có đầy đủ phòng bếp tiểu viện. Lúc ấy tòa nhà lớn xây xong , làm người trong thôn nghị luận rất lâu, người nào cũng đỏ mắt không thôi, mỉa mai mấy ngày liền.
Lý thị chính là tại thời điểm kia nở mày nở mặt mà gả tới, lại liên tiếp sinh vài nhi tử, đuôi vểnh lên trời, sắc mặt chanh chua đắc tội người nhà mẻ đẻ, gần như chặt đứt qua lại. Ai biết phong thuỷ luân chuyển, nhi tử Lý thị cưới vợ xong, An gia lại càng ngày càng nghèo, đến hiện giờ, cả cơm đều không có để ăn! Mấy trăm mẫu ruộng tốt bán đến chỉ còn hai mươi mẫu, một năm cày cấy chỉ vừa đủ chi phí sinh hoạt, còn phải cho trưởng tử đại phòng trưởng tử, đến nỗi phải buộc chặt thắt lưng sống qua ngày!
Năm đó Triệu thị vào cửa thì Lý thị lại bệnh nặng một hồi, hao phí rất nhiều tiền bạc, Lý thị đối với tam phòng lại càng coi như không thấy. An gia suy tàn, Lý thị lại cùng nhà mẹ đẻ bất hòa, chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người, mà giày vò Triệu thị cái này “Tội nhân” là việc mà Lý thị yêu thích làm nhất.
An Lập Quý một nhà trụ ở tây sương phòng, đại phòng cùng An lão gia tử trụ ở phòng chính, chi thứ hai trụ ở đông sương phòng.
Bất quá ăn cơm cũng phải đi phòng chính ăn, mỗi phòng tức phụ thay phiên đi phòng chính hầu hạ, đi nhiều nhất vẫn là Triệu thị. An Tử Tề mấy ngày nay sinh bệnh, mới được cho phép miễn, Triệu thị cũng không cần đi phòng chính, mà là bưng đồ trở về ăn.
An Tử Tề bởi vì sinh bệnh mà được hưởng “phúc”, được một chút gạo tẻ nấu cùng nước cơm uống, bình thường An gia chỉ ăn cháo ngô gốc rạ, cơm gạo tẻ hoặc là gạo mì , gạo tẻ trắng tinh quý tam phòng đều không đượcthấy. Về phần đại phòng có hay không được ăn, người tam phòng trong lòng đều biết rõ ràng.
“Ta đi giết thỏ, đương gia , ông đi tiểu viện hái một chút hành cùng ớt đến đi.”
Triệu thị là một người chịu khó , ở thượng phòng thường xuyên ăn không đủ no, nàng luyến tiếc bọn nhỏ chịu đói, ngay tại tiểu viện trồng rất nhiều rau dưa.
Vì thế, tối hôm đó tam phòng đã được ăn đồ ăn mặn rất lâu không có.
An Tử Tề vừa mới xuyên qua được mấy ngày, thuốc uống một đống lớn, lại chỉ ăn qua nước cơm, hôm nay khó được ăn một bữa cơm tử tế, cực kỳ cảm động. Mặc dù tại mạt thế đói bụng cũng là chuyện thường, nhưng ăn một bữa cơm mang theo hương vị gia đình nồng đậm ấm áp hiếm có được như vậy, hắn hết sức vui vẻ.
Nhìn An Tử Mẫn cùng An Tử Cầm ăn đến miệng đầy dầu mỡ, một bộ đây là thứ ngon nhất thiên hạ, An Tử Tề tâm đau dữ dội, cha mẹ lại chỉ nhìn bọn họ ăn, càng làm cho hắn chua xót không kiềm được, loại cảm giác này thật lâu không có lĩnh hội qua. Mẹ mất cha tái giá, hắn bị ném cho bảo mẫu, cha chỉ trả tiền rồi mặc kệ hắn, nếu không hắn như thế nào gặp Tưởng Tư Nhã chỉ hơi đối tốt với hắn một chút, liền liều sống liều chết đối tốt với nàng như vậy, hiện tại hắn đã hiểu, hắn sao phải quan tâm đến người không đáng giá? Quản tốt một mẫu ba phần của mình là được (ý chỉ chỉ cần quan tâm việc của mình là được), ai thật sự đối với hắn tốt hắn cũng sẽ đối tốt lại, người không liên quan còn quan tâm xa xôi làm gì!
“Làm sao vậy? Tử Tề” Triệu thị gắp cho An Tử Tề một khối thịt thỏ, từ sau khi Tử Tề tỉnh lại liền thích ngẩn người, nàng rất lo lắng, lại không biết nên làm thế nào. Thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra thần sắc kỳ quái, làm cho nàng hết hồn, chỉ cho rằng An Tử Tề sẽ không phải là gặp phải thứ gì dơ bẩn chứ!
“Không có việc gì, nương, người ăn đi.” An Tử Tề cũng gắp cho Triệu thị một miếng thịt.
An Tử Mẫn thấy, cũng gắp cho cha hắn, được những tâm can bảo bối như vậy. Cả nhà đều thật hòa thuận vui vẻ.
Bất quá, bên ngoài cũng không nghĩ được như vậy.
Thượng phòng, Lý thị bừng bồn giúp An lão gia tử rửa chân, tẩy sạch một nửa lại buông xuống.
“Lão đầu tử,nhà lão đại không phải là thấy lão tam bắt con thỏ trở về sao? Như thế nào còn không có đưa qua đây, không phải là tự mình nấu chứ!”
An lão gia tử mắt nhìn lão thê, nói, “Tử Tề còn đang bệnh, có ăn con thỏ thì làm sao?”
An lão gia tử tuy rằng bất công, nhưng dù sao cũng đều là con trai của mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, An Tử Tề cũng là cháu của hắn, huống chi, An Tử Tề gặp phải chuyện này, An lão gia tử cảm thấy đối với tam phòng không được, một con thỏ mà thôi, cũng không có gì ghê gớm .
Khuôn mặt Lý thị ngay tức khắc trầm xuống , trèo lên giường, nghiêm mặt tiếp tục, “Con ta ta còn không biết sao? Có gì thứ tốt cũng sẽ không che giấu, chỉ biết vội vàng hiếu kính chúng ta! Hôm nay cư nhiên lại dám giấu con thỏ đi! Nhất định là Triệu Tú cái tiểu xướng phụ (đồ đĩ, đồ điếm, nhưng mình nghe ghê quá nên để nguyên) xúi giục! Cái đồ tâm địa đen tối tham lam, muốn châm ngòi chúng ta mẫu tử ly tâm a!”
An lão gia tử thấy Lý thị mắng khó nghe, nhíu mày.”Nói hưu nói vượn cái gì! Chỉ là con thỏ mà thôi, nào có khoa trương như bà nói!”
“Ông còn bao che cho nàng ta!” Lý thị kêu to, vươn tay đi kéo cánh tay An lão gia tử, “Ông nói đi! Ông có đúng hay không coi trọng cái con tiểu xướng phụ năm đó lão nương không muốn cho làm con dâu, là ông cố cho bằng được đem người quyết định! Hả? Ông nói! Có phải hay không! ”
An lão gia tử tức giận đến mặt đỏ lên, phát cáu đẩy tay Lý thị ra, “Lớn tuổi như vậy rồi còn ồn ào cái gì! Không nói lung tung thì bà chết à! Con dâu có thể sắp xếp bậy bạ ư? An gia có cần thanh danh nữa không!”
“Ông đánh tôi!” Lý thị quát đến càng lớn tiếng! ”Tôi liều mạng với ông!” Lý thị cũng là một người đàn bà chua ngoa, giờ này làm cho An lão gia tử đẹp mặt!
An lão gia tử bị Lý thị cào cho một trảo, mất một mảng da, dấu vết rõ ràng! An lão gia tử cũng nổi giận, một bàn tay đánh qua, đem Lý thị tát đến lảo đảo, nằm úp vào trên giường.
“Bà làm lại lần nữa xem!” An lão gia tử chỉ vào Lý thị, “Sớm hay muộn cũng đem cái nhà này tan tác! Bà ngẫm lại nhà mẹ đẻ bà! Đều là đồ tiện miệng!Cháu ta muốn ăn thịt thì làm sao? Nhiều năm như vậy bà đối xử với tam phòng như thế nào bản thân đều biết! Bà còn muốn thế nào nữa? Bức tử bọn chúng sao?”
An lão gia tử tức giận đến thở hồng hộc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ trích Lý thị.
Lý thị thấy An lão gia tử thật sự sinh khí, ngữ khí cũng nhẹ xuống , “Tôi còn không phải là vì cái nhà này, tôi nhiều năm như vậy thật tâm thật lòng đối với ông, ông thế nhưng vì cái tiểu xướng phụ đánh ta!” Lý thị cúi đầu bụm mặt kêu rên đứng lên, cũng không biết là thật sự thương tâm hay là giả bộ khó chịu.
An lão gia tử thấy lão thê như vậy cũng đau lòng, “Bà cũng đừng khóc, vợ lão tam đối với bà cũng là cung kính, bà liền thành thành thật thật hưởng phúc là được! Nàng chẳng lẽ còn dám không hiếu thuận bà sao?”
Lý thị vẫn khóc, bất quá cũng không mắng chửi người nữa.
“Được được, bà muốn ăn thịt ngày mai bảo vợ lão đại đi trấn trên mua, đêm hôm khuya khoắt còn ồn ào truyền ra không tốt đâu, cả nhà lão đại ở sát vách đấy!”
Lý thị lúc này mới dần dần thu thanh.
Từ đầu đến cuối, đại phòng ở cách vách đều giống như đang ngủ, không có một người tới hỏi, khuyên nhủ một câu.