Kagamikuro

Nhất nhập hủ môn thâm tự hải! Tòng thử thuần khiết thị lộ nhân! Địa chấn tiên võng, nhất phái tây sơn thiên cổ thụ! Môn triêu tấn giang! Tam hà hợp thủy vạn niên công!


Bình luận về bài viết này

Lảm nhảm- Just life, everybody has to live, and to survive. And to deal with sadness.

When I’m immersed in thought, you have taken another step.

So it’s alright. Without you, a whole new life will open up for me, and I will be no longer stay here anymore.

Goodbye my sunshine. It’s so ridiculous that I always call you ‘sunshine’ but I’m the one who hate sunny day most. Maybe I need to find my ‘rainy day’, who will be with me when I’m sad, not the one I think about when I’m happy.


Bình luận về bài viết này

Cuộc sống cổ đại của An Tử Tề- Chương 4

Chương 4: Phong ba
An Tử Tề ngủ rất ngon, tối hôm qua được ăn một bữa thịt, tâm tình của hắn trở nên thực tốt.
“Một phòng quỷ lười! Đồ đàn bà phá của kia còn không mau dậy nhanh, còn chờ lão nương ta làm việc hộ à!”
An Tử Tề ngồi dậy, tay hướng phía dưới gối đầu tìm đao, sờ đến một khoảng không mới kịp phản ứng, hắn bây giờ đang ở nhà, không phải là tại mạt thế, lúc này mới triệt để thanh tỉnh.
Tại mạt thế không an toàn, An Tử Tề rất ít khi có thể giống tối hôm qua ngủ ngon như vậy, chỉ có điều, hơi một chút động tĩnh như vậy vẫn cứ làm cho hắn tỉnh ngủ.
“Ca, làm sao vậy?” An Tử Mẫn xoa mắt lầm bầu lầu bầu hỏi.
“Không có việc gì, đệ tiếp tục ngủ đi! Hình như là nãi đến.” An Tử Tề sờ sờ đầu An Tử Mẫn, kéo chăn đắp cho nó.
Đại môn bị đập rung trời, bên cạnh rèm cửa ngăn cách cái giường Triệu thị cùng An Lập Quý hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng mặc quần áo.
“Nương! Con ra liền đây!” Triệu thị lớn tiếng trả lời.
An Tử Tề đẩy cửa sổ ra nhìn nhìn sắc trời, hay thật, trời còn chưa sáng, nhiều nhất mới đến giờ dần, bình thường Triệu thị cũng phải tới giờ mẹo mới đến! Không phải là An lão thái thái muốn gây khó dễ cho Triệu thị hay chính là muốn gây khó dễ cho cả nhà bọn họ sao.
“Nương, chúng con dậy rồi.” An Lập Quý mặc xong quần áo ra mở cửa, Lý thị cũng không đi vào, liền đứng ở trước cửa hướng vào bên trong nhìn, Triệu thị vội vàng đi ra.
“Cho gà ăn chưa? Còn có quần áo thượng phòng nữa! Lão Tam, nhìn con vợ lười nhác của ngươi đi, lão nương đã dậy nàng còn ngủ ngon!” Lý thị chỉ vào mũi Triệu thị, vẻ mặt xem thường ghét bỏ.
“Nương! Đây không phải là mấy ngày nay chiếu cố Tử Tề mệt sao? Con để cho nàng ngủ nhiều một lát!” An Lập Quý lập tức vì lão bà giải thích.
Triệu thị đứng ở một bên không dám hé răng, thời gian này, nàng cũng không dám đối lão thái thái nói cái gì, càng nói càng sai! Cũng không dám đi, lão thái thái rõ ràng là muốn mỉa mai nàng.
“A nha! Còn phải chiếu cố thiếu gia quý báu uống một đống thuốc lớn đi, lão nương ăn gạo tẻ nhiều như vậy! Sao không thấy nhi tử quý báu của ngươi ra ngoài !” Lý thị lập tức tiếp miệng.
(hán việt là “朵花儿”- đóa hoa nhi, mình không biết dịch thế nào nên thành nhi tử quý báu vậy)
“Nương, đây không phải vì Tử Tề còn suy yếu sao?” An Lập Quý thực gấp gáp.
“Suy yếu” Lý thị giống như rất kinh ngạc, “Suy yếu nó còn có thể nuốt trôi thịt thỏ! Suy yếu nó còn có thể ăn gạo tẻ, lừa quỷ à!”
“Nương!” An Lập Quý tâm nói quả nhiên là vì cái này! Lập tức trong lòng có chút lạnh cả người.
“Ôi chao!” Lý thị đặt mông ngồi dưới đất, hai tay đập đất, “Ta như thế nào mệnh khổ vậy! Ta dọn phân, dọn nước tiểu nuôi lớn nhi tử a, cưới tức phụ quên nương! Bao nhiêu tiền đều mang cho người bên ngoài! Ngay cả nương của hắn muốn ăn một chút thịt cũng không chịu! A a, ta không sống được nữa!” Lý thị vừa nói xong đã hướng cánh cửa đập đầu, lúc này nàng hoàn toàn quên nàng từ lúc An Lập Quý năm tuổi liền không chăm sóc hắn, tiền An Tử Tề khám bệnh cùng tiền thuốc đều còn nợ, thỏ cũng là con của nàng lên núi bắt.
An Lập Quý cùng Triệu thị nào dám để Lý thị thật sự đụng cửa, cuống quít quỳ xuống, gắt gao lôi kéo Lý thị.
“Nương! Nương! Con sai rồi! Con không nên tham ăn! Về sau đương tìm được dã vật đều sẽ mang cho ngài, con cùng bọn nhỏ sẽ ăn cháo nuốt rau!” Triệu thị cũng thấp giọng khóc òa lên, nàng cảm thấy thập phần ủy khuất, mọi khi lão thái thái tha khi dễ nàng nàng cũng đều không để ý! Nhưng mà! Lần này là con nàng mà!
Lý thị nghe xong, gào đến càng lớn tiếng, “Ôi, đây là hướng trên ngực ta đâm một dao a! Đây là mắng ta cùng tiểu hài tử tranh giành đồ ăn a! Ta không muốn sống nữa! Lão thái bà bị người chán ghét ta đây nên sớm một chút chết đi a!” Lại giãy dụa thân thể hướng cánh cửa đi tới.
An Lập Quý cùng Triệu thị nhanh chóng giữ chặt, lại khuyên nhủ lại quỳ, nhao nhao ồn ào loạn thành một đoàn!
An Tử Tề ở trong phòng nghe được khóe miệng co rút, An lão thái thái không phải luôn bị mọi người chán ghét sao? Thật là tự mình biết mình mà! Tổ mẫu trở thành như vậy An Tử Tề vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy! Tuy rằng đời trước tổ mẫu của hắn cũng không muốn gặp hắn, nhưng cũng không ghét bỏ thành như vậy, nhiều nhất là để tại một bên không để ý tới, này An lão thái thái cư nhiên ngay cả người ngoài cũng đều nói ra! Có thể thấy được có bao nhiêu chán ghét cả nhà bọn họ! Nàng cũng không lo lắng con của nàng đối nàng tâm lạnh sao? Phải biết rằng, thân tình cũng không qua chịu được mài mòn a.
An Tử Cầm muốn đi ra ngoài khuyên nhủ, An Tử Tề giữ nàng lại.”Tỷ, tỷ lưu lại chiếu cố Tử Mẫn đi! Ngươi xem Tử Mẫn sợ thành dạng gì rồi.”
An Tử Cầm cả kinh, quả nhiên thấy An Tử Mẫn sợ tới mức phát run, nhanh chóng vỗ vỗ hắn, lại lo lắng hướng ra ngoài nhìn.
“Đệ đi cho!” An Tử Tề lo lắng nháo lớn hơn nữa thì không xong, cũng lo lắng Triệu thị chịu thiệt, khoác quần áo liền đi ra ngoài.
“Nãi! Người đừng khóc!” An Tử Tề vừa đi ra ngoài cửa liền quỳ gối xuống đất, “Người đã xảy ra chuyện gì, mà cha nương con lại thành tội nhân ngỗ nghịch bất hiếu.” An Tử Tề lặng lẽ dùng một chút dị năng, cam đoan An lão gia tử cũng có thể nghe được rành mạch.
An Tử Tề ba một cái dập đầu, Lý thị thân thể rung lên, tiếng kêu khóc nhỏ đi một chút.
An Tử Tề tiếp tục nói, “Là tôn nhị bị bệnh nhiều ngày như vậy, muốn ăn thịt, mới bảo cha nương đem con thỏ muốn hiếu kính cho ngài giữ lại! Không liên quan đến nương! Ngài muốn là trách chúng ta bất hiếu, thì chỉ trách cháu một người thôi!” An Tử Tề lại dập đầu một cái, “Tôn nhi nhận đánh nhận phạt, đánh chết cháu đều không sao hết! Thỉnh ngài ngàn vạn phải bảo trọng thân thể! Ngài xảy ra chuyện, tôn nhi dù có thiên đao vạn quả cũng sẽ cảm thấy day dứt a! Tôn nhi sai lầm, trăm triệu lần không dám để ngài gánh chịu!” An Tử Tề nói âm vang hữu lực.
Nói xong, An Tử Tề lại dập đầu một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cái trán lưu lại vết máu rõ ràng, ánh mắt ướt nhẹp chứa nước, xiêm y đầy miếng vá chằng chịt cũng không thể che dấu thân thể gầy yếu bên trong, bởi vì bệnh nặng mới khỏi càng có vẻ yếu ớt vô cùng, lung lay sắp đổ! Điềm đạm đáng yêu! Nhất là ánh mắt kia chất đầy đau khổ bi thương cùng tố cáo kia, càng làm cho con người ta không đành lòng! Thật giống như nếu thương tổn y, ngươi chính là tội nhân thiên cổ.
Lý thị như là bị bóp cổ, tiếng khóc im bặt, Triệu thị thấy nhi tử thật sự rất đáng thương, bỏ lại An lão thái thái, đầu gối lê tới bên người An Tử Tề, mẫu tử hai người ôm đầu khóc rống.
An Tử Mẫn cùng An Tử Cầm cũng chạy đến, mẫu tử bốn người cùng ôm đầu khóc.
An Lập Quý thấy lão nương không lại muốn đập đầu chết, cũng bỏ lại nàng chạy đến bên người thê nhi, cả nhà ôm đầu khóc rống!
(Ôi hahaha, cả nhà ôm đầu khóc kìa)
Lý thị một người ngây ngốc ngồi dưới đất, không hiểu nổi nàng nháo như thế nào, lại thành cả nhà tam phòng khóc, khiến cho hiện tại thành ác nhân lại là nàng!
“Ngươi cái đồ bại gia! Miệng tiện nói lắm! Không phải chỉ là con thỏ thôi sao mà nháo đến cả nhà gà chó không yên! Bà cũng không sợ bên ngoài người nói bà không biết xấu hổ như thế nào có thể làm tổ mẫu hả!” An lão gia tử nghe không nổi nữa.
Ông vốn là muốn tùy tính khí Lý thị để cho nàng nháo một cái, xuất một chút khí, hết giận liền không sao nữa! Tam phòng một nhà rất là hiếu thuận, nghe lời, nhiều nhất chịu chút bực, nói vài câu áy náy là không sao rồi. Ai biết được tam phòng hôm nay cư nhiên cường ngạnh như vậy, khóc nháo lợi hại như thế, truyền ra ngoài người khác thấy An gia vi mẫu không hiền lành ngược đãi tôn tử
An lão gia tử xanh mặt đem Lý thị từ dưới đất kéo lên, tận lực hòa hoãn khuôn mặt, đối An Lập Quý nói, “Đừng khóc, việc này là nương con không phúc hậu! Ta trở lại sẽ giáo huấn nàng. Con cũng thật là, đại nam nhân khóc cái gì mà khóc, truyền ra thanh danh cũng không tốt! Mau mau khuyên nhủ vợ cùng con con đi.” Trong lời nói đầy bất mãn ngay cả An Lập Quý một nam nhân tâm nhãn thô cũng nghe ra.
An Lập Quý tâm lạnh, không nghĩ tới nướng hắn hành hạ vợ con hắn như thế, cha của hắn cư như vậy cao cao bắt chẹt, nhẹ nhàng mà bỏ qua. Nương ủy khuất, thê nhi hắn càng ủy khuất hơn! Trong nháy mắt, An Lập Quý mê mang, nhiều năm hiếu thuận như vậy, lấy lòng, biết vâng lời, đều không có thể làm nóng tâm cha nương hắn! Trái tim cha nương hắn chẳng lẽ làm bằng đá sao? Bọn họ đối với đại phòng tốt như vậy, với nhị phòng cũng không kém, An Lập Quý hắn cũng là nhi tử của bọn họ a!
An Lập Quý mê mang nhìn cha của hắn, An lão gia tử nhìn con thứ ba này bộ dáng ngốc xuẩn, giận run cả người, “Còn không mau đem lão bà cùng nhi tử của ngươi về phòng đi!”
An Lập Quý phục hồi lại tinh thần, nhìn sắc mặt không tốt của cha, nhìn nương không tình nguyện ngậm miệng, lại nhìn thê nhi khóc thành một đoàn, tâm dần dần lung lay.
“Tú Nương, đừng khóc !” An Lập Quý đem đầu Triệu thị ấn vào trong ngực, cũng gắt gao ôm ba hài tử tựa vào bên người. Giờ khắc này, An Lập Quý trong lòng lập tức kiên định, đây mới là tất cả của hắn! Hắn trước kia đều làm cái gì? Cho dù nương hắn giày vò Triệu thị, cũng chỉ để cho nàng chịu đựng, cho dù hài tử của đại phòng nhị phòng khi dễ hài tử của hắn, cũng bỏ qua cho bọn họ! Được đồ gì tốt tất cả đều kích động đưa đến thượng phòng, làm bộ không phát hiện thê nhi ánh mắt ngóng trông.
Giờ khắc này, An Lập Quý chỉ muốn hung hăng tát mình vài cái bạt tai. Nhưng hắn cái gì cũng đều không có làm, chính là lau mặt một cái, bình tĩnh nói, “Cha, ngài trước đỡ nương trở về phòng đi! Nàng bị kinh sợ, phải hảo hảo nghỉ ngơi, Triệu thị nơi này con sẽ xử lý thật tốt.”
Thấy nhi tử nhượng bộ, An lão gia tử hết sức cao hứng, kéo Lý thị đi, một chút cũng không phát hiện đứa con thứ ba khác thường.
An Lập Quý đỡ Triệu thị, một tay lôi kéo An Tử Tề, An Tử Mẫn cùng An Tử Cầm ,mỗi người một bên lôi kéo tay áo của hắn, cả nhà chậm rãi đi vào sương phòng
Vừa vào cửa An Tử Tề liền đầu đầy mồ hôi ngã xuống, Triệu thị cùng An Lập Quý hồn phi phách tán, vừa ấn huyệt nhân trung vừa gọi hồn, đem An Tử Tề lăn qua lăn lại khổ không thể tả, hai hài tử cũng không ngừng khóc.
“Đương gia, nhanh đi thỉnh lý lang trung!” Triệu thị thanh âm khóc nữa nở vang lên.
An Lập Quý như vừa mới từ ở trong mộng tỉnh lại, lảo đảo định chạy ra bên ngoài, An Tử Tề bắt được quần áo của hắn, thiếu chút nữa bị kéo xuống đất!
“Cha! Cha! Con không sao! Không cần thỉnh lang trung, con chỉ là có chút mệt thôi!” An Tử Tề nhanh chóng ngăn cản.
An Lập Quý hoảng sợ, bật người trở lại đỡ lấy An Tử Tề.
“Cha xem con đi, thật sự không sao mà!” An Tử Tề nhanh chóng cường điệu, còn lộ ra một bộ dáng tươi cười.
Triệu thị cùng An Lập Quý nhìn kỹ, quả nhiên thấy nhi tử chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, cũng không quá đáng ngại, lúc này mới yên lòng. Xoa xoa trán của nhi tử, Triệu thị bi thương từ trong lòng dâng lên, tựa ở trên vai An Lập Quý khóc rống. An Lập Quý cùng hai hài tử vội vã an ủi.
“Nương không muốn một nhà chúng ta sống! Nàng muốn giết chết chúng ta a!” Triệu thị khóc lóc kể lể.
Thường ngày hắn nhất định sẽ kiếm cớ cho nương hắn, lần này An Lập Quý cái gì cũng chưa nói, chỉ là ôm chặt nàng.
An Tử Tề hết sức vui mừng, không uổng công hắn vừa quỳ vừa dập đầu, chỉ vì để An lão gia tử nghe được thanh âm mà cạn kiệt dị năng! An Lập Quý thay đổi An lão gia tử không chú ý tới, nhưng hắn sinh tồn tại mạt thế lâu ngày thế nào lại không chú ý tới.
Giả bộ nhu nhược giống Bạch Liên Hoa cái tên đó quả thật dùng rất tốt! An Tử Tề trong lòng khen ngợi bạn tốt một trăm tám mươi lần.
(Có ai muốn đọc bộ Bạch Liên Hoa của tác giả này không- hay phết đó, công xuyên vào pháo hôi từ một thằng ẻo lả biến thành trâu bò cơ bắp, hay cố nốt làm xong bộ này thì đào hố bộ đấy nhỉ)


Bình luận về bài viết này

Lảm nhảm

Cứ mỗi lần nghĩ đến còn có việc sắp phải làm là không thể nào có tâm trí làm bất kỳ chuyện gì luôn, mất cả hứng để viết đoản rồi, đang muốn lấy cảm hứng để viết một tập đoản với cố edit An Tử Tề đích cổ đại sinh hoạt trong vòng 2 tháng để tặng bạn, xem nào, hình như là hơn trăm chương, cố lên thôi nào. Đợi thi nốt rồi về nhà vùi đầu vào ATTĐCĐSH vậy, chắc là truyện này sẽ sớm kết thúc trước 15/11 thôi. Còn phải beta rồi gói quà nữa mà, aaaaaaaa……………………… Cảm hứng sáng tác của tôi!!!!!!!!!!!!!1


Bình luận về bài viết này

Góc sáng tác đoản văn- Yêu thầm

Lớp một- cậu được một bé trai hôn vào bên má, lớn dần lên, tuy cậu không thích cậu ta, nhưng vẫn luôn để ý, chỉ tiếc là, cậu bé kia cũng dần dần quên mình.

Lớp bảy- cậu thích một cậu trai cùng lớp, cậu ta đẹp trai, học giỏi, cậu chỉ dám đứng nhìn từ xa, đêm về tương tư khóc thầm. Tự nhủ rằng, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.

Lớp chín- khi đi học đổi tuyển, từ khi nhin thấy bóng lưng ấy, không hiểu sao nó lại in sâu vào trong óc, nhiều năm sau, cậu vẫn luôn nhớ như in ngày đầu gặp mặt, cái khí chất, dù cho có lẫn vào hàng ngàn người thì chỉ cần nhìn một lần thôi, cậu cũng có thể phân biệt được.

Lên cấp ba, do duyên số, cậu học cùng lớp với cậu ta ở trường chuyên của tỉnh, từ khi cậu ấy bước vào lớp, dường như đôi mắt này đã không thể dời đi được. Câu biết cậu thích nhiều người nhưng lại chả thể yêu một ai, tuy nhiên, cậu vẫn nhủ thầm, lần này sẽ khác.

Tiếp theo đó là ba năm cấp ba cứ mãi dõi theo bóng hình ấy, từng lần quay xuống vu vơ để liếc nhìn, từng lần ngồi trong lớp học thêm kí vào áo, cứ như là tuyên bố chủ quyền trong mộng ảo, dưới hình thức là trò đùa tinh nghịch. Cậu giấu tình cảm của mình rất kín, từ xưa đã thế, càng thích ai thì càng tỏ ra lạnh lùng với người ấy, cậu biết như thế là không đúng, nhưng cảm xúc đi trước lý trí, cứ mỗi lần đứng trước mặt người mình thích, lại không tự chủ khoác lên chiếc mặt nạ lạnh lùng.

Thế nên cậu đã đề ra một kế hoạch trong đầu mình, từ từ tiếp cận, để cậu ấy quen với sự hiện diện của mình, dần dần rồi cậu ấy sẽ đổ thôi- cậu nghĩ thế.

Cái ngày ấy là một ngày đẹp trời, cậu biết đước tin cậu ấy tỏ tình với người khác nhưng bị từ chối, không hiểu trong tim mình có cảm thấy đau khổ hay không, chỉ biết là đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật mệt mỏi. Cậu chấp nhận, bỏ đi sự tương tư này, làm một con người mới, dù sao cũng lớp 12 rồi, một thời gian nữa thôi, mình sẽ không còn dính dáng đến cậu ấy nữa.

Vẫn tiếp tục làm bạn bè, nhắn tin nói chuyện bình thường, chỉ là không còn hy vọng gì cả, thế nhưng không biết từ bao giờ lại được cậu ấy tặng quà tâm sự, được rủ đi chơi riêng, được tiếp cận, được theo đuổi. Chỉ là cậu vẫn luôn nghĩ- giá như điều đó đến sớm hơn, Cố gắng ba năm, tâm hồn này đã sớm mệt mỏi rồi, dù có chấp nhận, có tiếp tục, thì cũng chỉ là không cam tâm mà thôi.

Dần dần cậu cảm thấy khó chịu khi không còn muốn nhắn tin, không còn muốn nghe điện thoai, không còn muốn đi chơi nữa, cậu biết đây là giới hạn của minh rồi, vì thế dần dần không cam tâm, lảng tránh, tuy biết điều đó là ích kỷ, nhưng vốn dĩ cậu là con người ích kỷ. Trước khi bị tổn thương, cậu sẽ cắt đứt nó, Đi tìm một mối quan hệ mới, quên mối tình này đi, dù đôi khi trong giấc mơ nó vẫn bám theo dai dẳng.

Chỉ tiếc rằng:

Những năm tháng ấy cứ cố chấp theo đuổi một hình bóng. Chỉ tiếc khi người nhận ra, ta đã chả còn ở chỗ cũ nữa, non xanh nước biếc, rồi cũng sẽ có người nguyện ý ngắm những bông hoa cẩm chướng ấy với ta.


1 bình luận

ĐPBB chi duy nhất đông phương- Chương 11

Chương 11: Bí mật của Nhậm Doanh Doanh…
Đông Phương Tề giống như không nghe thấy mà tiếp tục ăn cơm, Đông Phương Bất Bại động tác cũng hơi dừng một chút, rồi tiếp tục gắp thức ăn cho Đông Phương Tề, “Truyền lệnh cho Thánh cô, bản tọa lúc này có việc, sau giờ cơm tối đến Đông các chờ.”
“Dạ, giáo chủ!” Ngoài cửa thanh âm tiêu thất, mà Đông Phương Tề ánh mắt vẫn chưa từng nâng.
Đông Phương Bất Bại có chút bất an liếc mắt nhìn Đông Phương Tề, mím môi, không biết phải nói gì, dù sao y công vụ quả thật bề bộn nhiều việc, bình thường cũng hiếm có thời gian có thể làm bạn với Đông Phương Tề, y có chút lo lắng Đông Phương Tề bởi vậy mà tức giận, “Phu quân, ăn cái này đi.” Lấy lòng gắp thêm một khối thịt cá vào bát của mình, cẩn thận lọc xương rồi ôn nhu đưa đến bên miệng Đông Phương Tề, nhãn thần sáng rỡ nhìn hắn.
Đông Phương Tề buồn cười nhìn Đông Phương Bất Bại vừa nãy đối với ngoại nhân một bộ uy nghiêm, lúc này thật sự là thấy thế nào cũng hoàn toàn là một bộ cẩu cẩu khả ái nũng nịu, nhất là cặp mắt sáng lòe lòe kia, há mồm ăn thịt cá, sau đó một phen kéo Đông Phương Bất Bại qua đem thịt uy đến trong miệng của y, sau đó hảo hảo nhấm nháp một phen, mới nhả ra, “Ừm, vẫn là thực ngon, có muốn hay không tiếp tục?”
Kỳ thật ngày đầu tiên ở chung nhiệt tình như vậy , Đông Phương Tề cũng không có quen, nhưng hắn nhìn ra được, Đông Phương Bất Bại trong lòng bất an không xác định, chính y có lẽ cũng chưa phát hiện đáy mắt y đối với phần tình cảm này hiện lên vẻ hoài nghi cùng không dám chắc, thân mật một chút có thể làm cho Đông Phương Bất Bại chậm rãi thích ứng hắn tồn tại, mà không phải đem hắn trở thành một phần trong mộng.
Đông Phương Bất Bại lúc này thân mình đều nhuyễn, ánh mắt mê ly nhìn nam tử anh tuấn trước mắt, nhịn không được đem chính mình nhét vào trong ngực Đông Phương Tề, thân thủ ôm chặt lấy hắn, “Muốn.”
Đơn giản đem Đông Phương Bất Bại trực tiếp ngồi vào trong lòng mình ,“Vậy còn không mau gắp đồ ăn cho phu quân ngươi!”
Một bữa cơm, đợi lúc hai người thân thân mật mật ngươi tới ta đi xong, cơm tối đã qua nửa canh giờ, Đông Phương Bất Bại có chút không muốn rời khỏi ôm ấp của Đông Phương Tề, giương lên đôi môi đã sưng rõ ràng, “Vậy, ta đây đi đông các…”
Đông Phương Tề lười biếng tựa vào ghế trên, gật gật đầu,“Đi đi.”
Đông Phương Bất Bại tự biết trách nhiệm của chính mình, cũng không bởi vì việc tư chậm trễ công vụ Nhật Nguyệt thần giáo, nhưng lần này cũng là lần đầu tiên y cảm thấy không muốn, không muốn rời đi nơi này, rời đi nơi có Đông Phương Tề, y sợ hãi lúc y trở về, Đông Phương Tề đã không thấy tăm hơi, nên y không ngừng nhìn Đông Phương Tề.
Đông Phương Tề thở dài, đột nhiên có chút lo lắng sự tình từ nay về sau, dù sao hắn không có khả năng lúc nào cũng ở trước mắt Đông Phương Bất Bại, hắn tuy rằng nguyện ý cùng với Đông Phương Bất Bại, nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ có việc riêng của chính mình không phải sao… “Bảo bối, ngươi lại đây.”
Đông Phương Bất Bại nhanh chóng lại trở về trước mặt Đông Phương Tề, ánh mắt nhìn hắn thậm chí mang theo chút chờ mong.
Bàn tay vuốt ve khuôn mặt phấn hồng của Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Tề ánh mắt có chút thương tiếc cùng lo lắng khiến Đông Phương Bất Bại lập tức bất an, “Bảo bối, ngươi phải quen với sự tồn tại của ta, ta nói rồi, ta sẽ không rời đi ngươi, ngươi phải thử tin tưởng ta, ta sẽ không lừa gạt ngươi, có lẽ việc này cần thời gian, ta cũng có thời gian có nắm chắc khiến tình cảm của chúng ta sâu sắc, nhưng ngươi phải biết ta không phải lúc nào cũng có thời gian ở bên cạnh ngươi, giữa chúng ta là tình nhân, là ái nhân, là bạn lữ vĩnh viễn không xa rời, nhưng vẫn cần thời gian cùng không gian riêng của bản thân, tựa như công vụ của ngươi, trách nhiệm của ngươi. Ngươi hiểu không?”
Tâm Đông Phương Bất Bại từ từ, từ từ buông xuống, ánh mắt nhìn Đông Phương Tề cũng trở nên kiên định, y rất thông minh, tất nhiên biết Đông Phương Tề muốn biểu đạt ý tứ gì, y cũng biết trạng thái của chính mình có chút quá mức bất thường, vốn là những cảm xúc không thuộc về y này, phảng phất trong nháy mắt đều tụ tập vào trong đầu y, mà lúc này,y giống như tiểu hài tử nghi thần nghi quỷ lo lắng đồ đạc của mình sẽ mất đi, muốn đem Đông Phương Tề cột vào bên người chính mình. Nhưng đây tuyệt đối là chuyện không thể thực hiện được, trước không nói Đông Phương Tề võ công không dưới y, chỉ nói sự trói buôc này tuyệt đối sẽ làm cho cảm tình giữa hai người vừa mới thành lập trong khoảng thời gian ngắn tiêu tan hầu như không còn, điểm này cũng để làm cho Đông Phương Bất Bại kinh hãi.
Thân thủ nắm lấy bàn tay ấm áp trên mặt, Đông Phương Bất Bại khóe miệng lại lặng lẽ vươn lên, từ tối hôm qua đến giờ, vẫn đều là Đông Phương Tề trấn an y, mà y lại không có quan tâm đến tâm tình Đông Phương Tề, lúc này nghĩ đến, đúng là lòng tràn đầy áy náy cùng vui sướng, “Ta biết, ta đây đi, rất nhanh sẽ trở về.”
Gật gật đầu, Đông Phương Tề mặc cho Đông Phương Bất Bại tại trên mặt hắn hôn nhẹ một cái, sau đó mỉm cười nhìn thân ảnh hồng sắc khôi phục khí thế uy nghiêm bước ra khỏi phòng, sau đó nghe thanh âm nghiêm túc của Đông Phương Bất Bại phân phó không có mệnh lệnh của y bất luận kẻ nào cũng không được bước vào phòng y nửa bước.
Tại đông các, Nhậm Doanh Doanh có chút khẩn trương chờ đợi, đứng ngồi không yên, thần sắc càng là hoảng loạn, nàng trái với giáo quy tự ý thả Khúc Dương, không biết giáo chủ sẽ như thế nào trách phạt nàng, nàng không tin Đông Phương Bất Bại không biết sự thật Khúc Dương còn sống, dù sao cơ sở ngầm của Đông Phương giáo chủ tuyệt đối so với nàng lợi hại hơn nhiều. Nhưng là nàng không hối hận, tuyệt đối không hối hận, cảm tình như vậy, khiến nàng cảm động, tình bạn như vậy cái gì cũng không thể thay thế, huống chi… Người tự xưng Lệnh Hồ Xung kia trẻ tuổi hiệp nghĩa, chỉ sợ không cứu được Khúc Dương tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ… Nói đến Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh từ đáy lòng cũng có hơi chút lo lắng thương thế của hắn, bất quá nàng cũng không phải hạng người thiện lương, chỉ là vì Lệnh Hồ Xung có duyên với nàng, hơn nữa người nọ… Nàng lần đầu ra khỏi giáo nhìn thiếu niên anh hùng trẻ tuổi tiêu sái anh tuấn lại trung đảm hiệp nghĩa, hơi chút lưu lại ấn tượng cũng là điều khó tránh khỏi.
Cố gắng hít sâu một hơi, Nhậm Doanh Doanh bức bách chính mình dừng suy nghĩ miên man ngồi xuống ghế, cố gắng trầm tĩnh lại, nàng biết nếu chính mình không trấn định bình tĩnh, Đông Phương giáo chủ tuyệt đối sẽ lập tức phát hiện ra nàng dị thường.
“Doanh Doanh.” Không lâu sau, Đông Phương Bất Bại hồng y đã đến, trường bào theo gió không ngừng bay lượn ở trong không trung, giống như thần linh hạ phàm.
Nhậm Doanh Doanh đứng dậy quỳ rạp xuống đất, “Nhậm Doanh Doanh tham kiến giáo chủ.” Lúc này khăn che mặt của nàng đã được tháo xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp,
“Đứng lên đi, ngồi xuống đây.” Đông Phương Bất Bại cũng không có dùng nội lực đem môi hồi phục nguyên dạng, ngược lại ở trên mặt bỏ thêm một tấm khăn đen che lại, bởi vì Đông Phương Bất Bại thường hay che khuất mặt, Nhậm Doanh Doanh cũng không có cảm thấy ngạc nhiên.
“Tạ giáo chủ.” Nhậm Doanh Doanh đứng dậy cũng không chối từ trực tiếp ngồi xuống ghế, nàng là Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo, địa vị rất cao, dưới một người trên vạn người, trừ bỏ Đông Phương Bất Bại, nàng căn bản không cần trước bất kỳ ai hành lễ, hơn nữa Đông Phương Bất Bại đối với nàng rất khoan dung, nàng cũng không giống như hạ nhân sợ hãi Đông Phương Bất Bại.
“Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?” Đông Phương Bất Bại không có ngẩng đầu, hạ nhân thực tự giác đem nước trà bưng lên, bưng trà uống một ngụm, đầu cũng không nâng thản nhiên hỏi,
“Doanh Doanh… Doanh Doanh thỉnh giáo chủ trách phạt.” Nhậm Doanh Doanh lại quỳ xuống đi, đầu cúi thật thấp,
“Như thế nào?” Đông Phương Bất Bại buông tách trà, một tay chống bên mặt, một tay nhẹ nhàng thưởng thức liên hoa châm,
“Doanh Doanh…” Nhậm Doanh Doanh không nhìn thấy động tác của Đông Phương Bất Bại, nhưng đối với khẩu khí của Đông Phương Bất Bại mà kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn đúng là có chút bối rối, “Là Doanh Doanh sơ sẩy, nhất thời không tra, khiến Khúc Dương chạy thoát, thế nhưng Khúc Dương đã trọng thương, Doanh Doanh không cho là hắn có thể sống quá 1 tháng, nên không có tiếp tục truy kích.”
Nghe Nhậm Doanh Doanh nói, Đông Phương Bất Bại hơi hơi nhướng nhướng mày, nhưng không có mở miệng, trầm mặc rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, không có Đông Phương Bất Bại phân phó, Nhậm Doanh Doanh cũng không dám ngẩng đầu tiếp tục quỳ.
“Nói xong? Chỉ thế thôi sao?” Nửa ngày sau, Đông Phương Bất Bại lãnh đạm mở miệng,
“Ta…” Nhậm Doanh Doanh thân thể cứng ngắc, cắn chặt răng, “Doanh Doanh nói xong.”
“Phải không…” Đông Phương Bất Bại đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Nhậm Doanh Doanh, cảm giác được thân thể Nhậm Doanh Doanh bắt đầu run nhè nhẹ, lạnh lùng nhìn nàng một cái, “Tự mình đi xuống lĩnh phạt.” Nói xong, liền trực tiếp đi ra ngoài, Nhậm Doanh Doanh là y nhìn nàng lớn lên, thậm chí có thể nói là y tỉ mỉ dạy dỗ, nhưng hiện tại như thế nào? Dĩ nhiên ngay trước mặt y lừa gạt, nàng biết rõ y khẳng định biết hết tình hình lúc đó, mà vẫn không chịu nói ra sự thật, chẳng lẽ y làm còn chưa đủ sao?!
“Dạ, giáo chủ. Tạ giáo chủ trách phạt.” Nhậm Doanh Doanh dập đầu một cái, cúi người đi ra khỏi đông các, lúc này mới ngẩng đầu, trán của nàng đã tràn đầy đầy mồ hôi lạnh, nàng biết nàng vừa rồi đã mạo hiểm, nàng cũng không biết vì cái gì phải bao che Lệnh Hồ Xung, nhưng không cách nào thẳng thắn nói ra đối phương, nàng làm giáo chủ thất vọng rồi, nên chịu trừng phạt!


Bình luận về bài viết này

Cuộc sống cổ đại của An Tử Tề- Chương 3

Chương 3: Dạ thoại

Buổi chiều An Lập Quý trở về, quả nhiên xách theo cặp thỏ hoang. Triệu thị nghênh đón, tháo xuống gánh củi trên lưng hắn, nhìn con mồi trong tay An Lập Quý, lộ ra thần sắc vui mừng.

“Cha bọn nhỏ, hôm nay vận khí thật tốt, con thỏ này vừa lúc cấp cho bọn nhỏ bồi bổ, đặc biệt là Tử Tề.” Triệu thị mang củi đến phòng bếp, lại tiếp nhận con thỏ,  tỉ mỉ tính toán.

“Ừ, lát nữa đưa đến thượng phòng, để nương làm cho các ngươi ăn.” An Lập Quý gãi gãi đầu, hàm hậu cười nói.

Triệu thị tươi cười phai nhạt, xoay người nói, “Cha bọn nhỏ, hôm nay vào núi cả một ngày còn chưa có ăn cơm đi, buổi chưa đã để lại cơm cho ông rồi. Quay người tiến vào bếp, bưng bát cháo ngô ra, bởi vì vẫn đốt lò, trong nồi có nước ấm, nên cháo  vẫn còn nóng hầm hập.

An Lập Quý tiếp nhận bát, một hơi húp cháo xoàn xoạt vào bụng, ngay lập tức cảm thấy ấm áp lên.

“Cha, người đã về rồi!” An Tử Mẫn đã chạy tới, cắm đầu chui vào ngực An Lập Quý.

“Nhi tử ngoan!” An Lập Quý ôm lấy An Tử Mẫn, xoay xoay vài vòng. An Tử Mẫn bị chọc cho khanh khách cười không ngừng.

“Thỏ!” An Tử Mẫn kinh hỉ kêu to, “Ta có thịt thỏ ăn nha!” An Tử Mẫn tránh thoát bàn tay của cha hắn, chạy tới nhìn con thỏ.

“Một nửa ninh nhừ, một nửa kho tàu!” An Tử Mẫn lập tức sắp đặt. ”Để nói cho tỷ cùng ca biết!” Xoay người liền chạy.

An Lập Quý không kịp ngăn cản, thấy Triệu thị giận hắn liếc mắt một cái, vò đầu xấu hổ cười rộ lên.

“Cha, thực sự có thịt thỏ ăn à?” An Tử Cầm đỡ An Tử Tề đi ra .

“Đúng vậy, đều tại ở đây này, đợi lát nữa đưa đến thượng phòng, để nãi làm cho các con ăn!”

“Còn muốn đưa đi thượng phòng?” An Tử Mẫn không thể tin kêu to lên.

“Cha, thượng phòng cũng không thiếu thịt đâu, ngài vội vàng nịnh bợ như vậy, người ta còn chê ngươi thịt hôi đấy!” An Tử Tề lành lạnh mở miệng .

“Huống chi, đến tay nãi rồi, chúng ta còn có thể ăn được đến sao?”

“Làm sao có thể? Nãi ngươi không phải là người như vậy.” An Lập Quý vò đầu bứt tai.

“Cha, cha cũng biết, Tử Mẫn có bao nhiêu lâu không đụng qua thức ăn mặn, thịt của thượng phòng, chúng ta cùng nương chính là một chút cũng không được chạm, nãi tình nguyện đem thịt ném cho cẩu cũng không chịu cấp Tử Mẫn ăn, cha nhìn xem Tử Mẫn đều gầy thành cái dạng gì?”

“Ách…” An Lập Quý thấy An Tử Mẫn đôi mắt trông mong nhìn hắn, lại nhìn đến con lớn gầy yếu cùng với con gái lớn, nghĩ đến cha mẹ ở thượng phòng, cảm giác khó xử ập đến.

An Tử Tề vứt cho An Tử Mẫn một ánh mắt ra hiệu.

An Tử Mẫn hiểu ý, lập tức ôm lấy đùi cha hắn, “Cha! Tử Mẫn muốn ăn thịt, đưa đến thượng phòng sẽ không còn phần của chúng ta đâu!” Còn cố ý nghẹn ngào, trong lúc nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến đáng thương cực kỳ. ”Nãi chỉ thương yêu nhà đại bá thôi, làm gì có chỗ cho chúng ta nữa? Cha…” Tiếp tục lay động, “Năm mới chúng ta cũng chỉ có nước thịt, vẫn là đại ca ăn, tỷ con ngay cả chút vị thịt cũng chưa được nếm đến đâu!”

Không sai, An Tử Mẫn nói chính là lời nói thật.

An gia hiện giờ không có ở riêng, thức ăn đều do thượng phòng An lão thái thái Lý thị quản, An Lập Quý nông nhàn (thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa) đi làm công tiền công cũng phải nộp lên, mà ngay cả Triệu thị cũng đều phải thêu hoa để bù vào chi phí trong nhà,  trừ bỏ một chút đồ cưới của Triệu thị, thậm chí ngay cả một văn tiền riêng cũng đều không có! Ngay cả nhi tử muốn ăn thịt, đều phải lên trên núi tìm dã vật! Hiện tại An Tử Tề sinh bệnh, một chút đồ cưới còn sót lại của Triệu thị đều cầm sạch sẽ, thật là một nghèo hai trắng.

An gia tam phòng ăn ít nhất, làm nhiều nhất, năm nay lễ mừng năm mới vậy mà ngay cả một miếng thịt cũng không có! Tổng bởi vì An gia mấy năm nay càng ngày càng nghèo,trưởng tử của đại phòng lại muốn đọc sách, chi phí sinh hoạt của cả nhà toàn bộ đều phải cấp cho đại phòng! Tam phòng chỉ có An Tử Mẫn cùng An Tử Tề hai cháu trai được cho chút nước luộc thịt An Tử Thư ăn còn dư lại, Triệu thị cùng An Tử Cầm ngay cả chút vị thịt cũng chưa được nếm!

Nhìn ánh mắt khát vọng của tiểu nhi tử, An Lập Quý giãy dụa trong lòng, nghĩ đến sắc mặt đại phòng, lại nhìn đến khuôn mặt của người nhà xanh xao vàng vọt, khẽ cắn môi, kiên định nói: “Được, dù sao cũng là ta ra ngoài tìm dã vật, có lẽ cha nương cũng sẽ không so đo! Đợi lát nữa Tú Nương nấu cho bọn nhỏ ăn!” Tú Nương là nhũ danh của Triệu thị.

“Cha, cha là tốt nhất!”

An Tử Mẫn đem cha của hắn kéo xuống, bẹp một ngụm hôn ở trên mặt. Triệu thị cũng một lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười.

An gia chỉ ăn điểm tâm cùng cơm trưa, Triệu thị liền mở khóa cửa tây sương phòng, mang theo con thỏ  vào phòng bếp ở sân sau.

An lão gia tử lúc trước trốn binh tai tới đây, trong tay cũng có chút tiền . Mua đất xây phòng cưới vợ. An lão gia tử bàn tay to vung lên, xây một tòa đại trạch viên gạch xanh. Phía trên có ba gian lớn, đông tây sương phòng cũng có đầy đủ phòng bếp tiểu viện. Lúc ấy tòa nhà lớn xây xong , làm người trong thôn nghị luận rất lâu, người nào cũng đỏ mắt không thôi, mỉa mai mấy ngày liền.

Lý thị chính là tại thời điểm kia nở mày nở mặt mà gả tới, lại liên tiếp sinh vài nhi tử, đuôi vểnh lên trời, sắc mặt chanh chua đắc tội người nhà mẻ đẻ, gần như chặt đứt qua lại. Ai biết phong thuỷ luân chuyển, nhi tử Lý thị cưới vợ xong, An gia lại càng ngày càng nghèo, đến hiện giờ, cả cơm đều không có để ăn! Mấy trăm mẫu ruộng tốt bán đến chỉ còn hai mươi mẫu, một năm cày cấy chỉ vừa đủ chi phí sinh hoạt, còn phải cho trưởng tử đại phòng trưởng tử, đến nỗi phải buộc chặt thắt lưng sống qua ngày!

Năm đó Triệu thị vào cửa thì Lý thị lại bệnh nặng một hồi, hao phí rất nhiều tiền bạc, Lý thị đối với tam phòng lại càng coi như không thấy. An gia suy tàn, Lý thị lại cùng nhà mẹ đẻ bất hòa, chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người, mà giày vò Triệu thị cái này “Tội nhân” là việc mà Lý thị yêu thích làm nhất.

An Lập Quý một nhà trụ ở tây sương phòng, đại phòng cùng An lão gia tử trụ ở phòng chính, chi thứ hai trụ ở đông sương phòng.

Bất quá ăn cơm cũng phải đi phòng chính ăn, mỗi phòng tức phụ thay phiên đi phòng chính hầu hạ, đi nhiều nhất vẫn là Triệu thị. An Tử Tề mấy ngày nay sinh bệnh, mới được cho phép miễn, Triệu thị cũng không cần đi phòng chính, mà là bưng đồ trở về ăn.

An Tử Tề bởi vì sinh bệnh mà được hưởng “phúc”, được một chút gạo tẻ nấu cùng nước cơm uống, bình thường An gia chỉ ăn cháo ngô gốc rạ, cơm gạo tẻ hoặc là gạo mì , gạo tẻ trắng tinh quý  tam phòng đều không đượcthấy. Về phần đại phòng có hay không được ăn, người tam phòng trong lòng đều biết rõ ràng.

“Ta đi giết thỏ, đương gia , ông đi tiểu viện hái một chút hành cùng ớt đến đi.”

Triệu thị là một người chịu khó , ở thượng phòng thường xuyên ăn không đủ no, nàng luyến tiếc bọn nhỏ chịu đói, ngay tại tiểu viện trồng rất nhiều rau dưa.

Vì thế, tối hôm đó tam phòng đã được ăn đồ ăn mặn rất lâu không có.

An Tử Tề vừa mới xuyên qua được mấy ngày, thuốc uống một đống lớn, lại chỉ ăn qua nước cơm, hôm nay khó được ăn một bữa cơm tử tế, cực kỳ cảm động. Mặc dù tại mạt thế đói bụng cũng là chuyện thường, nhưng ăn một bữa cơm mang theo hương vị gia đình nồng đậm ấm áp hiếm có được như vậy, hắn hết sức vui vẻ.

Nhìn An Tử Mẫn cùng An Tử Cầm ăn đến miệng  đầy dầu mỡ, một bộ đây là thứ ngon nhất thiên hạ, An Tử Tề tâm đau dữ dội, cha mẹ lại chỉ nhìn bọn họ ăn, càng làm cho hắn chua xót không kiềm được, loại cảm giác này thật lâu không có lĩnh hội qua. Mẹ mất cha tái giá, hắn bị ném cho bảo mẫu, cha chỉ trả tiền rồi mặc kệ hắn, nếu không hắn như thế nào gặp Tưởng Tư Nhã chỉ hơi đối tốt với hắn một chút, liền liều sống liều chết đối tốt với nàng như vậy, hiện tại hắn đã hiểu, hắn sao phải quan tâm đến người không đáng giá? Quản tốt một mẫu ba phần của mình là được (ý chỉ chỉ cần quan tâm việc của mình là được), ai thật sự đối với hắn tốt hắn cũng sẽ đối tốt lại, người không liên quan còn quan tâm xa xôi làm gì!

“Làm sao vậy? Tử Tề” Triệu thị gắp cho An Tử Tề một khối thịt thỏ, từ sau khi Tử Tề tỉnh lại liền thích ngẩn người, nàng rất lo lắng, lại không biết nên làm thế nào. Thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra thần sắc kỳ quái, làm cho nàng hết hồn, chỉ cho rằng An Tử Tề sẽ không phải là gặp phải thứ gì dơ bẩn chứ!

“Không có việc gì, nương, người ăn đi.” An Tử Tề cũng gắp cho Triệu thị một miếng thịt.

An Tử Mẫn thấy, cũng gắp cho cha hắn, được những tâm can bảo bối như vậy. Cả nhà đều thật hòa thuận vui vẻ.

Bất quá, bên ngoài cũng không nghĩ được như vậy.

Thượng phòng, Lý thị bừng bồn giúp An lão gia tử rửa chân, tẩy sạch một nửa lại buông xuống.

“Lão đầu tử,nhà  lão đại không phải là thấy lão tam bắt con thỏ trở về sao? Như thế nào còn không có đưa qua đây, không phải là tự mình nấu chứ!”

An lão gia tử mắt nhìn lão thê, nói, “Tử Tề còn đang bệnh, có ăn con thỏ thì làm sao?”

An lão gia tử tuy rằng bất công, nhưng dù sao cũng  đều là con trai của mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, An Tử Tề cũng là cháu của hắn, huống chi, An Tử Tề gặp phải chuyện này, An lão gia tử cảm thấy đối với tam phòng không được, một con thỏ mà thôi, cũng không có gì ghê gớm .

Khuôn mặt Lý thị ngay tức khắc trầm xuống , trèo lên giường, nghiêm mặt tiếp tục, “Con ta ta còn không biết sao? Có gì thứ tốt cũng sẽ không che giấu, chỉ biết vội vàng hiếu kính chúng ta! Hôm nay cư nhiên lại dám giấu con thỏ đi! Nhất định là Triệu Tú cái tiểu xướng phụ (đồ đĩ, đồ điếm, nhưng mình nghe ghê quá nên để nguyên) xúi giục! Cái đồ tâm địa đen tối tham lam, muốn châm ngòi chúng ta mẫu tử ly tâm a!”

An lão gia tử thấy Lý thị mắng khó nghe, nhíu mày.”Nói hưu nói vượn cái gì! Chỉ là con thỏ mà thôi, nào có khoa trương như bà nói!”

“Ông còn bao che cho nàng ta!” Lý thị kêu to, vươn tay đi kéo cánh tay An lão gia tử, “Ông nói đi! Ông có đúng hay không coi trọng cái con tiểu xướng phụ năm đó lão nương không muốn cho làm con dâu, là ông cố cho bằng được  đem người quyết định! Hả? Ông nói! Có phải hay không! ”

An lão gia tử tức giận đến mặt đỏ lên, phát cáu đẩy tay Lý thị ra, “Lớn tuổi như vậy rồi còn ồn ào cái gì! Không nói lung tung thì bà chết à! Con dâu có thể sắp xếp bậy bạ ư? An gia có cần thanh danh nữa không!”

“Ông đánh tôi!” Lý thị quát đến càng lớn tiếng! ”Tôi liều mạng với ông!” Lý thị cũng là một người đàn bà chua ngoa, giờ này làm cho An lão gia tử đẹp mặt!

An lão gia tử bị Lý thị cào cho một trảo, mất một mảng da, dấu vết rõ ràng! An lão gia tử cũng nổi giận, một bàn tay đánh qua, đem Lý thị tát đến lảo đảo, nằm úp vào trên giường.

“Bà làm lại lần nữa xem!” An lão gia tử chỉ vào Lý thị, “Sớm hay muộn cũng đem cái nhà này tan tác! Bà ngẫm lại nhà mẹ đẻ bà! Đều là đồ tiện miệng!Cháu ta muốn ăn thịt thì làm sao? Nhiều năm như vậy bà đối xử với tam phòng như thế nào bản thân đều biết! Bà còn muốn thế nào nữa? Bức tử bọn chúng sao?”

An lão gia tử tức giận đến thở hồng hộc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ trích Lý thị.

Lý thị thấy An lão gia tử thật sự sinh khí, ngữ khí cũng nhẹ xuống , “Tôi còn không phải là vì cái nhà này, tôi nhiều năm như vậy thật tâm thật lòng đối với ông, ông thế nhưng vì cái tiểu xướng phụ đánh ta!” Lý thị cúi đầu bụm mặt kêu rên đứng lên, cũng không biết là thật sự thương tâm hay là giả bộ khó chịu.

An lão gia tử thấy lão thê như vậy cũng đau lòng, “Bà cũng đừng khóc, vợ lão tam đối với bà cũng là cung kính, bà liền thành thành thật thật hưởng phúc là được! Nàng chẳng lẽ còn dám không hiếu thuận bà sao?”

Lý thị vẫn khóc, bất quá cũng không mắng chửi người nữa.

“Được được, bà muốn ăn thịt ngày mai bảo vợ lão đại đi trấn trên mua, đêm hôm khuya khoắt còn ồn ào truyền ra không tốt đâu, cả nhà lão đại ở sát vách đấy!”

Lý thị lúc này mới dần dần thu thanh.

Từ đầu đến cuối, đại phòng ở cách vách đều giống như đang ngủ, không có một người tới hỏi, khuyên nhủ một câu.